*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Yên tâm, ngày mai sẽ là đại điển Kim Chính Đức nhậm chức.”
“Ở trước đó, cô còn chưa đáp ứng yêu cầu của ta, nở mày nở mặt gả cho ta.”
“Như vậy ngượng ngùng, đừng trách ta không thương hương tiếc ngọc. . .”
Ninh Tiểu Bối trong giọng nói mang theo hương vị ngoạn vị: “Ta ra lệnh một tiếng, là có người Kim Lăng, sẽ giúp ta phế bỏ gia tộc Tạ Môn của cô!”
Không đợi Tạ Mộng Dao bão nổi, Bùi Nguyên Minh đã cầm lấy điện thoại di động, thản nhiên nói: “Ninh Tiểu Bối, uống nhầm thuốc rồi đúng không?”
“Biết ta Bùi Nguyên Minh đang ở tại Kim Lăng, còn dám diễu võ giương oai.”
“Lúc trước cho ngươi ăn mấy cái bàn tay, giáo huấn vẫn không đủ, đúng không?”
“Có phải là nên cho ngươi, ăn thêm mấy cái bạt tai nữa hay không?”
“Ngươi —— ”
Điện thoại đối diện Ninh Tiểu Bối dường như nghĩ không ra, Bùi Nguyên Minh lại ở bên người Tạ Mộng Dao.
Bên trong thanh âm của hắn, mang theo vài phần tức hổn hển, nói: “Nguyên lai là hai người cẩu nam nữ các ngươi, xen lẫn trong cùng một chỗ!”
“Các ngươi chờ đó cho ta, ta. . .”
“Tut!”
Bùi Nguyên Minh trực tiếp cúp máy điện thoại, thuận tiện đem số đt Ninh Tiểu Bối lưu vào sổ đen, để không phải tiếp tục nghe hắn lải nhải.
Cúp điện thoại về sau, Bùi Nguyên Minh tự tay rót một chén trà cho Tạ Mộng Dao, cau mày nói: “Đến cùng là có chuyện gì?”
Tạ Mộng Dao cũng không có ý tứ giấu diếm Bùi Nguyên Minh, mà là cười khổ một tiếng, nói: “Không biết ai bày ra mưu ma chước quỷ cho Ninh Tiểu Bối.”
“Hắn biết tôi hiện tại, triệt để chưởng khống Tạ Môn, liền muốn cùng tôi kết thông gia.”
“Mà lại yêu cầu sau khi kết hôn, tất cả quyền hành trong tay của tôi, đều phải giao cho hắn.”
“Hắn là muốn làm tu hú chiếm tổ chim khách, để Tạ Môn trở thành vật trong túi của hắn.”
“Cũng không biết Ninh Tiểu Bối là gặm lộn cái thuốc gì, hay là húp bậy cái nước lẩu gì nữa.”
“Hắn thế mà thật cho là mình, có bản lĩnh cùng năng lực này.”
Sau khi nói đến đây, Tạ Mộng Dao một mặt căm hận.
Bùi Nguyên Minh nhẹ nhàng gật đầu nói: “Rất đơn giản, 80% là Kim Tuấn Anh tên khốn kiếp kia, ở sau lưng đổ thêm dầu vào lửa.”
“Gia hỏa này, hiện tại làm việc càng ngày càng yếu đuối.”
“Bản thân hắn bị tôi đánh vào mặt mấy lần, không dám ra tay, liền giật dây Ninh Tiểu Bối, ra tới làm buồn nôn chúng ta.”
“Một là, hắn muốn mượn uy thế của Ninh Gia, để người ta biết, Kim Gia cùng Ninh Gia bọn hắn, nhất tâm đồng thể.”
“Thứ hai, thì là muốn mượn đao giết người.”
“Mặc kệ là Tạ Môn của cô có nhận sợ, hay là Ninh Tiểu Bối chịu tổn thất lớn, đối với hắn cũng không thành vấn đề gì.”
“Dù là Ninh Tiểu Bối, thật sự bị tổn thất lớn, lật tẩy cũng là Ninh Gia, mà không phải Kim Gia bọn hắn.”
“Tên khốn kiếp này, có thể nói là tâm hắn đáng chết a!”
Nói đến đây, Bùi Nguyên Minh tiếp tục nói: “Ninh Tiểu Bối dám phách lối như thế, khẳng định là có không ít át chủ bài.”
” Đã điều tra rõ ràng gì chưa?”
Tạ Mộng Dao cau mày nói: “Ngoại trừ có Kim gia hỗ trợ, tôi nghe nói người đảo quốc, người nước Mỹ đều sẽ cho hắn chỗ dựa.”