*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Nói ví dụ, ngươi Bùi Đại Biểu nhìn thật báo đạo, nếu như bị Khổng Tước Linh của ta khóa chặt, chỉ sợ ngươi cũng chỉ có một con đường chết a.”
Bùi Nguyên Minh thần sắc không gợn chút sóng, mà là thản nhiên nói: “Dựa vào một môn ám khí, liền đến uy hiếp ta sao?”
“Đầu óc ngươi có hố hay sao chứ?”
Thu Phong Hàn thở dài một hơi, nói: “Ta cũng biết, rất nhiều người cũng không tin, Khổng Tước Linh của Khổng Tước sơn trang chúng ta, có thể giết chết chiến thần.”
“Nhưng là ngươi, cũng không cần phải nghĩ về nó.”
“Từ khi Khổng Tước sơn trang chúng ta đã được liệt vào Thánh Địa Võ Học, còn có thể tại Thục Trung duy ngã độc tôn, lẽ nào chúng ta, không có chút bản lãnh nào sao?”
“Cho nên, Bùi Đại Biểu, ta mặc kệ ngươi là thật trấn định, hay là giả thong dong.”
“Ta hôm nay tới, chính là cho ngươi một cơ hội.”
“Cho nên, ta sẽ lại khuyên ngươi một câu.”
“Nhận lấy chi phiếu, theo giúp ta đi ăn bữa cơm, hướng vị hôn thê của ta cúi đầu xin lỗi.”
“Ngươi sẽ không thiếu đi một lớp da, cũng sẽ không rơi một miếng thịt nào.”
“Chẳng những vị trí đại biểu Võ Minh Đại Hạ có thể ngồi kiên cố, hơn nữa, còn là bằng hữu tốt của Khổng Tước sơn trang.”
“Dạng sự tình một vốn bốn lời này, ta nghĩ ngươi sẽ không nghĩ mãi mà không rõ a?”
Nói đến đây, Thu Phong Hàn lấy ra một cây xì gà dài nhỏ châm lửa, thôn vân thổ vụ nhìn xem Bùi Nguyên Minh.
Hiển nhiên, hắn hiện tại một tay giơ đao, một tay đưa mứt táo.
Sau đó, chỉ đợi Bùi Nguyên Minh, quỳ xuống nhận sợ.
Dù sao, tại trong nhận thức của Thu Phong Hàn, từ xưa tới nay, chưa từng có ai dám cùng mình nói chuyện lớn tiếng.
Chính mình cũng đã ăn nói lịch sự như thế.
Họ Bùi không thể không biết tốt xấu a?
Bùi Nguyên Minh cười cười, nói: “Thành ý của Thu đại thiếu, ta cảm nhận được.”
“Thực lực của Khổng Tước sơn trang, ta cũng minh bạch.”
“Nhưng rất đáng tiếc là.”
“Tập Phúc Đường chúng ta, vừa vặn thiếu một nữ nhân viên tẩy rửa nhà vệ sinh.”
“Vị hôn thê của ngươi, trông thật sạch sẽ, thật thơm tho.”
“Cho nên ta quyết định, lưu nàng lại ở đây, tẩy rửa nhà vệ sinh.”
“Nếu như ngươi thật cảm thấy yêu thương nàng, ta có thể cho ngươi một cơ hội.”
“Ta chỗ này vừa vặn thiếu một nhân viên lau chùi sàn nhà.”
“Ngươi có muốn đến nhận lời mời này hay không?”
“Các ngươi phu xướng phụ tùy, mỗi ngày cùng nhau tẩy rửa xong nhà vệ sinh, sẽ qua lau sàn nhà, vợ chồng song song cùng trông nom việc nhà trả, chẳng phải là đẹp đôi lắm sao?”
Nghe được lời nói củaBùi Nguyên Minh, sắc mặt Thu Phong Hàn trầm xuống.
“Ngươi lặp lại lần nữa! ?”
Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt chỉ chỉ một bên một khối bảng đen, mỉm cười nói: “Nghe không hiểu sao? ở đó có viết.”
“Cần tuyển gấp nhân viên dọn dẹp, thu nhập hàng tháng 3 triệu 8.”
“Lương của ta ổn chứ?”
“Vù —— ”
Thu Phong Hàn sầm mặt lại, nháy mắt sau đó hắn cũng không nói nhảm, mà là tay phải hất lên, một quả cầu chì,liền hướng về mặt Bùi Nguyên Minh, lao tới.
Bùi Nguyên Minh hơi híp mắt lại, nháy mắt sau đó tay phải hất lên, áo khoác bay thẳng ra, bao lấy quả cầu chì bay đến trong sân.
“Uỳnh —— ”
Một tiếng vang trầm phát ra, quả cầu chì nổ tung trong sân, một thứ chất lỏng tanh hôi bắn ra, không chỉ làm tan chảy áo khoác của Bùi Nguyên Minh, mà còn ăn mòn một phần gạch xanh trên mặt đất.