*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kim Tuấn Anh nhếch miệng, nhìn dường như đang cười, nhưng là nụ cười âm lãnh vô cùng.
Bầu không khí trong sân, trở nên vô cùng căng thẳng.
“Ngươi chẳng lẽ chưa nghe qua câu nói, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh hay sao?”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Ta chỉ biết, không phải mãnh long không qua sông.”
“Ta dám hay không dám ở nơi này, cùng Kim Đại Thiếu ngươi không chết không thôi, ngươi không nhìn ra được sao?”
Kim Tuấn Anh sắc mặt càng phát ra âm trầm, ánh mắt nháy mắt thâm thúy sâu như vực thẳm.
Bùi Nguyên Minh tiếp tục vỗ vỗ mặt Kim Tuấn Anh, không cho hắn cơ hội giả vờ, mà là thản nhiên nói: “Còn mười giây đồng hồ.”
“Ta hi vọng, ngươi bây giờ đã suy nghĩ kỹ càng.”
Tại thời khắc này, ánh mắt Bùi Nguyên Minh, cũng dần dần trở nên lạnh lẽo.
“Tốt!”
“Rất tốt!”
“Họ Bùi ngươi thật rất tốt!”
Kim Tuấn Anh nhìn chòng chọc vào Bùi Nguyên Minh, sau đó phát ra nụ cười lạnh.
Hắn biết rõ, hôm nay còn lâu mới là thời điểm ăn thua đủ, bởi vì hắn chuẩn bị không đầy đủ.
Nếu như hôm nay, ở đây cùng Bùi Nguyên Minh cứng đối cứng, như vậy người chết, nhất định sẽ là hắn.
“Tại Kim Lăng nơi này, đây là lần đầu tiên có người, dám nói chuyện với ta như thế.”
“Ta hi vọng, ngươi ngày sau không nên hối hận vì hành động hôm nay.”
“Bởi vì, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài!”
Nói đến đây, Kim Tuấn Anh quay người, trực tiếp đi đến bồ đoàn trước mặt, “Bộp” một tiếng quỳ xuống.
Sau đó, hắn tay thuận trở tay “Bốp bốp bốp”, quất mình một trăm cái bàn tay.
“Đỗ Lão, xin lỗi,hôm nay là lỗi của ta!”
“Ta xin lỗi ngài!”
“Hi vọng lão nhân gia ngài trên trời có linh thiêng, có thể tha thứ cho ta!”
So với sự phách lối thời điểm xuất hiện, Kim Tuấn Anh giờ phút này đã nhận sợ, mảy may nhìn không ra giá trị một vị đại thiếu nên có.
Cảnh tượng này, khiến không ít người kinh ngạc. đồng thời, lại không thể không thừa nhận, vị Kim Gia đại thiếu này co được dãn được, nằm củi thi gan, xác thực là một nhân vật.
Chỉ có thể nói, một thượng vị giả, quả thực có khả năng chịu đựng điều mà người bình thường, không thể chịu đựng.
Ngay cả ánh mắt của Bùi Nguyên Minh, khi nhìn Kim Tuấn Anh, đều trở nên có chút nghiền ngẫm.
Một kẻ tự cho là đúng, một đối thủ cuồng vọng tự đại, không đáng sợ.
Thế nhưng là một kẻ co được dãn được, có thể chịu nhục trước đối thủ, tuyệt đối là một kẻ phiền phức.
Sau khi quấtxong bàn tay, nghiến răng mở miệng xin lỗi xong, Kim Tuấn Anh đứng lên, lạnh lùng nói: “Chúng ta đi!”
Đang khi nói chuyện, hắn liền chuẩn bị rời đi, đồng thời hắn còn nhìn đám người đến gây chuyện kia một chút, hơi liếc mắt ra hiệu.
“Ta nói qua, những người này có thể đi được rồi sao?”
Bùi Nguyên Minh lạnh lùng mở miệng.
“Ngươi còn muốn như thế nào!”
Khương Ninh Tử bọn người, một mặt phẫn nộ nhìn xem Bùi Nguyên Minh.
Kim Đại Thiếu đều vì bọn hắn quỳ xuống xin lỗi, họ Bùi còn chuẩn bị, không chết không thôi hay sao?
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Xem ở Kim Đại Thiếu ngươi quỳ xuống, những người khác, mỗi người đánh gãy một cái tay của mình, đến trước lăng mộ dập đầu trăm lần, sau đó xéo đi.”
“Người làm được, có thể cút đi.”