*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mà vì lần xuất hành này, Hoắc Nguyên Hổ cũng đã chuẩn bị đầy đủ.
Hoắc Nguyên Hổ, vốn không có mấy tin tưởng vào Thiên Môn Trại, nên đã trực tiếp thu xếp đông đảo nhân thủ, đến tổng đà từ trước.
Cho nên khi Bùi Nguyên Minh cùng đỗ Thái tử tới cổng Tổng Đà, ngoài đám đệ tử của Thiên Môn Trại, còn có thêm nhiều hộ vệ của sáu gia tộc ẩn thế.
Những tên hộ vệ này, đối với Bùi Nguyên Minh khá quen thuộc, bọn hắn tất cung tất kính hướng về phía Bùi Nguyên Minh cùng đỗ Thái tử hành lễ, về sau, liền tiếp tục chấp hành chức trách của mình.
Bùi Nguyên Minh cùng đỗ Thái tử, đi đến chỗ lối vào sơn môn, nhìn về phía con đường không xa, rất nhanh liền nhìn thấy một hàng xe địa hình, tạo thành đội xe xuất hiện.
Ở trên đầu những chiếc xe địa hình này, có thể thấy những đại cao thủ với súng ống đầy đủ.
Sau khi xe dừng lại ổn định, những người mặc vest này nhảy xuống trước, thần sắc cảnh giác nhìn chằm chằm xung quanh.
Sau đó, lại có hơn chục cao thủ võ đạo xuất hiện.
Xuất hiện ngay sau đó, mới là đoàn đại biểu ẩn thế sáu nhà.
Người tới không nhiều, chỉ có tầm mười người.
Ẩn Thế Hoắc nhà Hoắc Nguyên Hổ, Hoắc Thiếu Khanh.
Ẩn Thế Vương Gia Vương Văn Bân.
Ẩn thế La gia La Thiên Hữu.
Ẩn thế Hình gia Hình Lam.
Ẩn Thế Chu Gia Chu Quảng Lộc.
Những người này, đều là bằng hữu của Bùi Nguyên Minh, đồng thời, còn có mấy người, bối phận so đỗ Thái tử còn muốn cao một chút, điều này cũng khó trách, đỗ Thái tử biết mình không giữđược tình cảnh, nhất định phải lôi kéo Bùi Nguyên Minh cùng đi.
“Chư vị, đã lâu không gặp.”
Bùi Nguyên Minh mỉm cười.
“Trên đường đi vất vả.”
“Bùi Thiếu, vất vả rồi.”
Hoắc Nguyên Hổ nhẹ gật đầu.
“Cậu còn tại trăm vất vả bận bịu như thế, còn nhín chút thời gian tới tiếp đãi chúng tôi, thực sự là có chút băn khoăn a!”
La Thiên Hữu thì là ha ha cười nói: “Bùi Nguyên Minh, thế nhưng là lão đệ nhà ta, ta liền không khách khí với cậu ấy.”
Hình Lam thì là quét Bùi Nguyên Minh một chút, một vẻ như đối đãi với một nam nhân cặn bã.
Bùi Nguyên Minh á khẩu, tôi cũng không có cặn bã qua được cô a.
Chu Quảng Lộc ở một bên nói: “Bùi lão đệ, cậu đừng thấy Tiểu Lam nhìn chằm chằm vào cậu, trên thực tế những ngày này, nàng lo lắng nhất chính là an nguy của cậu.”
“Bởi vì cậu không gửi tin tức cho nàng, nàng tức giận đến mức, tiêu diệt vài Văn Ngoạn truyền thế của gia tộc Lão Hình.”
“Cậu lại tiếp tục không phản ứng với nàng, gia tộc Lão Hình phá sản, nhưng là lỗi của cậu a!”
Nghe Chu Quảng Lộc nói, chung quanh vang lên tiếng cười ôn hòa.
Mọi người đều là bạn cũ, trò chuyện cười nói, có thể coi như làm vơi đi nỗi buồn trong tang lễ của Đỗ Lương.
Đỗ Thái tử cũng lộ ra nụ cười, tiến lên một bước nói: “Chư vị đều là bạn cũ, cho nên tôi cũng sẽ không nói cảm tạ.”
” Đi thôi, chúng ta đến chỗ đã sắp xếp ở trước rồi nói sau.”
“Shzzzzz —— ”
Ngay lúc này, một trận chói tai phá không gian truyền đến, liền thấy được tại một chỗ âm u hẻo lánh, không biết thời điểm nào, xuất hiện một bóng người.
Hắn đập chân xuống đất, giơ nỏ trong tay, bóp cò về phía Hoắc Nguyên Hổ.
“Vút vút vút —— ”
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của những hộ vệ xung quanh thay đổi, sau đó, họ không chút do dự mở chốt an toàn của súng, hướng về vị trí đó bóp cò.
Cùng lúc đó, tất cả cao thủ võ đạo của từng gia tộc, trực tiếp tản ra, che chở cho Hoắc Nguyên Hổ và những người khác.