*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“A —— ”
Một tiếng thét chói tai vang lên, Lục Tiểu Hổ lảo đảo lui về phía sau, đồng thời Gia Cát Liên Nỗ trong tay hắn, rơi vào trong tay Tần Ý Hàm.
Tất cả mọi người, đôi mắt ngưng lại, vô thức muốn nâng Gia Cát Liên Nỗ trong tay lên.
Nhưng không chờ bọn hắn kịp có phản ứng, Tần Ý Hàm đã thần sắc đạm mạc, bóp cò súng Gia Cát Liên Nỗ.
“Phốc phốc phốc —— ”
Những đệ tử Chấp Pháp Đường này, mỗi một tên đều giữa lông mày xuất hiện một chấm đỏ, sau đó bọn hắn một mặt không cam tâm, xụi lơ ngã trên mặt đất.
Không đợi Khương Ninh Tử bọn người, một mặt kinh ngạc mở miệng nói cái gì, giờ phút này, chỉ thấy tất cả đệ tử Chấp Pháp Đường, đã toàn bộ không còn thanh âm!
Những cái Gia Cát Liên Nỗ kia, lực sát thương vô cùng cường đại, liền cơ hội bóp có đều không có.
Mà Lục Tiểu Hổ thì bị dọa đến không ngừng lui ra phía sau, nhưng Tần Ý Hàm, lại không có ý bỏ qua cho hắn, mà là nhàn nhạt đem Gia Cát Liên Nỗ, nhắm ngay bắp đùi của hắn, sau đó bóp cò.
“A —— ”
Lại là một tiếng hét thảm truyền ra, Lục Tiểu Hổ đau đớn lăn lộn đầy đất.
Bùi Nguyên Minh lại không thèm nhìn một màn này một chút nào, mà là nhìn xem đầu lâu Đỗ Lương, mỉm cười, nói: “Lão ca, tôi đến mang huynh về nhà. . .”
Sau đó, Bùi Nguyên Minh dùng tay ôm đầu Đỗ Lương, nhẹ giọng nói: “Huynh cứ yên tâm!”
“Cái chết của huynh, nhất định sẽ được đệ điều tra ra manh mối!”
“Lục Gia, Hùng Gia, chuẩn bị an táng cùng huynh.”
“Bảy ngày đầu tiên, trên đường Hoàng Tuyền, huynh sẽ không đơn độc…”
Sau đó, Bùi Nguyên Minh đưa hộp hoa cúc lê Hải Nam cho một đệ tử Long Môn, thờ ơ nói: “Phái người đi tìm thi thể của Đỗ lão ca, mời thợ chỉnh sửa giỏi nhất, nhất định phải khôi phục như lúc ban đầu, ta muốn Đỗ lão ca, ra đi nở mày nở mặt! ”
“Ngoài ra, ta muốn biết tung tích của ba người Đỗ Quang Khải.”
Nghe vậy, Tần Ý Hàm trực tiếp phất tay, liền có người, một bàn tay đem Lục Tiểu Hổ quất lăn trên mặt đất, sau đó chuẩn bị mang đi tra hỏi.
Đơn giản!
trực tiếp!
So với Khương Ninh Tử một nhóm, sợ ném chuột vỡ bình, hành động của đám người Bùi Nguyên Minh, có thể xưng rõ ràng lưu loát.
Cảnh tượng này, khiến cho Khương Ninh Tử một nhóm tinh thần hoảng hốt, hiển nhiên không ngờ, lại có người dám ở tổng đà Thiên Môn Trại kiêu ngạo như vậy.
Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh cùng đoàn người xoay người rời đi, Khương Ninh Tử ánh mắt chuyển động, sau đó đi lên trước, ôn nhu nói: “Vị đại thiếu này…”
“Tôi đã từng là nghĩa nữ của Đỗ Lương tiên sinh.”
“Tôi cũng muốn tiễn ông ấy một đoạn…”
“Đã từng là nghĩa nữ sao?” Bùi Nguyên Minh vẻ mặt ý tứ sâu xa, nghiêng đầu nhìn xem Khương Ninh Tử, gương mặt có chút mang theo vài phần phong tình đảo quốc.
“Nghe nói, cô đã tìm được một người đảo quốc làm cha của cô, cho nên không nhận Đỗ lão ca là cha nuôi, đúng không?”
” Có điều, xem ở ta tốt xấu, cũng là thúc thúc của cô, ta khuyên cô một câu.”
” Mặc kệ là cô, mang theo cái tâm tư cùng mục đích gì trở về.”
“Tốt hơn hết, hãy lăn ra ngoài ngay.”
” Tổng đà sắp tới sẽ hỗn loạn, nếu như cô tiến vào trong đó, thân phận người đảo quốc, cũng không có khả năng bảo vệ được cô!”