*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ở giữa tháp thành, có một cổng tò vò rất lớn.
Dưới cổng tò vò, một cái đầu bị treo ở đó.
Thiên Môn Trại cũng cử một nhóm đệ tử chấp pháp, canh gác khu vực xung quanh.
Rõ ràng là không cho người Đỗ gia, hoặc là Đỗ gia nhất hệ, có cơ hội thu xác.
Bùi Nguyên Minh nhìn cảnh này, sắc mặt khó coi vô cùng, trong mắt hiện lên một cỗ Hỏa Diễm đang bùng cháy.
Vừa vung tay lên, định đem Tần Ý Hàm cùng những người khác tiến vào.
Nhưng vào lúc này, trước mặt anh, lại xuất hiện một bóng người xinh đẹp.
Bộ dáng xinh đẹp vô song, nhưng lúc này có vẻ hơi dữ tợn.
Bùi Nguyên Minh hơi sửng sốt, khi nhìn thấy người phụ nữ này.
Bởi vì người phụ nữ này quá xinh đẹp, không giống người phàm, mà giống như tiên nữ trên trời.
Nhìn nữ nhân này, Bùi Nguyên Minh cau mày nói: “Đây là ai?”
Tần Ý Hàm lấy ra máy tính bảng, nhìn hồi lâu mới nói nhỏ: “Nếu tôi không nhầm, đây hẳn là dưỡng nữ (con gái nuôi) của Đỗ tiên sinh, Khương Ninh Tử.”
“Nghe nói, nàng luôn luôn du học tại đảo quốc, không biết vì sao đột nhiên trở về.”
Bùi Nguyên Minh khẽ cau mày nói: “Đảo quốc sao?”
“Trường cao đẳng nữ sinh Kyoto ở đảo quốc, nghe nói con gái của quý tộc cũ và mới ở đảo quốc, đều thích học ở nơi này.”
“Người ta nói rằng, mọi nữ hoàng của Thiên Hoàng đảo quốc, đều đến từ Đại học nữ sinh Kyoto quốc đảo.”
“Nơi này, không chỉ dạy các khóa học thông thường, mà còn có võ đạo, Âm Dương Thuật, y học, Phong Thủy lý học, v.v …”
Bùi Nguyên Minh khẽ “ồ” một tiếng, nghĩ đến một nữ nhân trên đảo quốc, anh từng gặp trên chiến trường.
Chẳng những thực lực mạnh mẽ, mà lại có một loại khí chất khó tả.
“Cô ấy đến đây làm cái gì?” Bùi Nguyên Minh nói.
“Có lẽ là tới lấy thi thể của Đỗ lão…”
” Chỉ bất quá, người đảo quốc…”
Hiển nhiên, Tần Ý Hàm biết Bùi Nguyên Minh đang nghĩ gì.
Bùi Nguyên Minh híp mắt một lát sau, sau đó chắp hai tay đi lên trước, thản nhiên nói: “Đi, vừa đi vừa xem…”
Nơi này, mùi thối rữa tỏa ra.
Bùi Nguyên Minh đi theo phía sau Khương Ninh Tử mấy chục bước, thay vì tiến lên, anh chỉ đi theo phía sau.
Nhưng Khương Ninh Tử không thèm để ý, cứ tiếp tục bước tới.
Chẳng mấy chốc, hai nhóm người lần lượt lên đến đỉnh thành.
Nơi này, có một đống lửa với một nồi thịt đang sôi sùng sục, xung quanh, có mười mấy đệ tử của Thiên Môn Trại đang ngồi.
Một số đang chơi với điện thoại di động, một số đang chơi bài và uống rượu, và toàn bộ hình ảnh này, trông cực kỳ nóng bỏng.
Và dưới tháp canh, treo chính là đầu của Đỗ Lương.
Về phần thi thể của Đỗ Lương, đã không biết ở đâu.
Cảnh tượng này, khiến ánh mắt bên trong của Bùi Nguyên Minh, hiển hiện lãnh ý.
Mặc kệ cái gì môn quy hay là tộc quy.
Ở nơi này, chà đạp một cái thi thể lão nhân, đây quả thực là quá mức.
Bùi Nguyên Minh đang định bước lên làm cái gì đó, nhưng lại thấy Khương Ninh Tử ở phía trước, đột nhiên phất tay phải, hai thanh đao đảo quốc, một dài một ngắn bay ra, trực tiếp lấy đầu hạ xuống.