*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Hắn hiện tại, đã không còn nhắc tới chuyện này, tôi cho là hắn đã từ bỏ, nghĩ không ra. . .”
Nói đến đây, Tạ Mộng Dao lấy điện thoại di động ra, hướng về phía Bùi Nguyên Minh ngọt ngào cười, nói: “Đa tạ Bùi Đại Thiếu, Hiện tại đã biết người đứng sau chuyện này, chuyện này tôi có thể xử lý. . .”
” Thật xui xẻo khi gặp ngươi, Kim Tuấn Anh. . .”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: ” Như vậy thì chưa hẳn, sơ ý một chút, xui xẻo chính là tôi. . .”
” Tôi càng ngày càng tò mò về Kim Tuấn Anh. Có thể nói, một Kim gia, cho dù có liên quan gì đến Trường Sinh Điện, cũng không đơn giản trấn áp Long Ngục, một trong tứ đại căn cơ như vậy. . .”
Đang khi nói chuyện, Bùi Nguyên Minh thuận miệng nói về chuyện vừa rồi ở Long Ngục.
Tạ Mộng Dao trầm ngâm một lát sau, thần sắc hơi khó coi nói: “Bùi Thiếu, tôi xác thực có biết Nghiêm Hồng này, nhưng vấn đề là, tôi chưa từng gặp hắn, tôi quan hệ với hắn, còn lâu mới có thể làm cho hắn vớt người ra. . .”
“Hắn lấy danh nghĩa của tôi vớt người.”
“Hoặc là, chính là có người muốn giúp anh, nhưng không tốt tự mình ra mặt.”
“Hoặc là, chính là có người muốn lừa anh.”
“Chuyện này, chỉ sợ có chút. . .
” Để tôi tìm hiểu lại, trong Long Ngục Kim Lăng, có người ở Tạ Môn. . .”
“Tôi ngược lại muốn xem xem, Kim Tuấn Anh là ỷ vào cái gì, mà muốn làm gì thì làm như vậy.”
“Nghiêm Hồng là chuẩn bị làm cái gì.”
Bùi Nguyên Minh khẽ gật đầu nói: “Không vội, ngày mai chờ Nghiêm Hồng trả lời tin tức của tôi rồi nói sau.”
“Đến lúc đó chẳng phải sẽ biết, Nghiêm Hồng này, đến cùng là Quan Công hay là Tào Tháo.”
Nói đến đây, Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một chút nói: “Đến sớm không bằng đến đúng lúc, đêm nay cùng một chỗ, ăn một bữa cơm đi.”
“Được.”
Tạ Mộng Dao nghe vậy thập phần vui vẻ, khoác tay Bùi Nguyên Minh liền đi ra ngoài.
“Khó được Bùi Đại Thiếu chúng ta chịu mở miệng, muốn cùng tôi ăn cơm, anh yên tâm.”
“Mặc kệ anh là mang tôi, đi ăn đồ nướng ven đường, hay là ăn tô phở trong phòng nhỏ, tôi đều đồng ý. . .”
Bùi Nguyên Minh cứng họng, liền không thể bình thường ăn chút gì hay sao?
Sau mười phút, cả hai bước ra khỏi cổng hội quán.
Mấy người vệ sĩ Tạ Môn, giờ phút này tản ra, có người đi lấy xe, chuẩn bị hộ tống Bùi Nguyên Minh cùng Tạ Mộng Dao rời đi.
” Ầm —— ”
Đúng lúc này, từ xa đột nhiên truyền đến tiếng ô tô gầm rú, xe chạy tới, còn mang theo một mùi kiêu ngạo khó tả.
Xe cộ và người đi đường từ các hướng nhìn thấy cảnh tượng này, đều kinh hãi né tránh.
Và nhóm vệ sĩ của Tạ Môn, cũng vô thức muốn lấy khẩu súng quanh eo ra.
Ngay lúc này, ba chiếc ô tô hầm hố đột nhiên nằm ngang ở phía trước.
Ngay sau đó cửa xe mở rộng, hàng chục người đàn ông và phụ nữ mặc đồng phục màu đỏ bước ra.
Dẫn đầu, rõ ràng là một nam tử anh tuấn.
Chỉ huy Long Ngục Kim Lăng, người đứng thứ hai.
Nghiêm Hồng!
Giờ phút này, Nghiêm Hồng không để ý đến mọi người chung quanh, mà là mang theo mười thủ hạ, trực tiếp đi tới hướng Bùi Nguyên Minh cùng Tạ Mộng Dao.
“Các ngươi là ai?”
Tạ Mộng Dao nhìn thấy đám người này, không khỏi đại mi cau lại.