*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bùi Nguyên Minh cười cười, nói: “Không ngại sự tình, chúng ta chuyển sang nơi khác nói chuyện đi.”
“Tôi có lẽ biết, lão nhân gia đã xảy ra chuyện gì.”
Chu Quảng Lộc cùng Chu Hướng Võ đều là sửng sốt một hồi, hiển nhiên bọn họ không tin, Bùi Nguyên Minh lại thần thông như vậy, tiếp xúc một chút với Chu Hồng Trinh, liền biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng bọn họ, vẫn đưa Bùi Nguyên Minh đến một sảnh phụ.
Ba người ngồi xuống, sau khi người hầu đưa trà vào, Bùi Nguyên Minh vừa cười vừa uống trà: “Trước hết, tôi muốn chúc mừng hai vị.”
Chu Quảng Lộc cùng Chu Hướng Võ đồng thời cau mày nói: “Bùi lão đệ, đệ nói đây là có ý gì?”
” Hiện tại tình huống này, có cái gì vui mà chúc mừng?”
Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt nói: “Chu Lão Tử Vi Tinh di chuyển, khí tức màu tím giữa lông mày tung hoành, cộng thêm khí tức màu tím Tàng Bảo Các của ông ấy phóng lên trời…”
“Nếu như tôi không nhầm, Chu Lão gia hẳn là đăng nhập Yến Kinh, trở thành một trong chín đại trưởng lão!”
“Nếu chuyện này xảy ra, địa vị của Ẩn Thế Chu gia, sẽ ngang hàng với cấp thập đại gia tộc cao cấp.”
“Thậm chí, có thể đem Chân Gia Thủ Đô hạng chót, gạt ra khỏi tốp mười.”
” Dạng đại hảo sự này, chẳng lẽ không nên chúc mừng hay sao?”
Chu Quảng Lộc cùng Chu Hướng Võ đồng thời sững sờ, Chu Quảng Lộc thất thanh: “Bùi lão đệ, đây là thật sao?”
Bùi Nguyên Minh gật đầu nói: “Ít nhất, xác suất là 90%.”
“Chu Lão phát sinh lý do chán nản, cũng là vì vậy.”
“Từ xưa đến nay, không một ai thượng vị thuận buồm xuôi gió.”
“Chu Lão cũng tiến thêm một bước, mệnh nhất định đi Yến Kinh.”
“Yến Kinh cũng không thể so với Kim Lăng, Chu gia của hai người, đã ở đây hàng trăm năm.”
“Nơi kia, mỗi bước chân, đều có thể khiến ta giật mình…”
“Đặc biệt là Huynh Đệ hai người, hai người cũng phải hộ tống Chu Lão, cùng một chỗ tiến đến Yến Kinh.”
“Ẩn Thế Chu gia, từ bỏ hàng trăm năm độc cứ nơi này, đi Yến Kinh, là đánh cuộc để tiến thêm một bước.”
“Xét về tính tình bảo thủ của Chu Lão, có thể không phiền muộn hay sao?”
Chu Quảng Lộc cùng Chu Hướng Võ hai mặt nhìn nhau.
Chỉ có thể nói, Bùi Nguyên Minh đã phân tích rất kỹ tính khí của Chu Hồng Trinh.
Nhưng câu hỏi đặt ra là, Chu Hồng Trinh thực sự thượng vị hay sao?
Tại sao điều này, nghe có vẻ viển vông?
“Không biết hai người nghĩ như thế nào.”
“Hai người muốn tôi thuyết phục lão gia tử tiếp nhận chuyện này, hay là muốn từ bỏ?”
“Muốn từ bỏ, không cần tôi thuyết phục, chuyện này tự nhiên sẽ từ bỏ, dù sao, lão gia tử cũng không vui vì sắp nhậm chức.”
“Nhưng nếu như hai người muốn đi Yến Kinh, tôi có thể giúp hai người thuyết phục lão gia tử.”
Chu Quảng Lộc hít sâu một hơi, nhìn Chu Hướng Võ vài cái, sau đó cười khổ nói: “Bùi lão đệ, nói thật, từ khi tiến vào trong phủ, ai lại không muốn thăng tiến?”