*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không muốn sống nữa sao?
Hay chán sống rồi?
” Để ta quỳ xuống sao!?”
Miêu Nhân Phượng cười toe toét.
” Dù ngươi có biến thành mộ phần, ngươi cũng không xứng!”
Bùi Nguyên Minh thở dài một hơi, khẽ gật đầu, nháy mắt sau đó, anh một bước phóng ra, tốc độ nhanh đến mức cực hạn.
Sắc mặt của Miêu Nhân Phượng và những người khác, thay đổi rõ rệt.
Hơn chục đại cao thủ của đuổi thi nhất tộc, cùng lúc ra tay, nhưng tất cả các cuộc tấn công đều thất bại, không có bất kỳ cái ý nghĩa gì.
Miêu Thất giờ phút này bò lên, giận dữ hét: “Không thể để cho hắn chạy!”
“Chơi chết hắn!”
“Nhất định phải chơi chết hắn!”
Trong khoảnh khắc tiếp theo, giọng nói của hắn ta đột ngột dừng lại.
Bởi vì lúc này, tay phải của Bùi Nguyên Minh đã kẹp trên cổ hắn, bất cứ lúc nào, cũng có thể bẻ bóp gãy cổ.
Tốc độ của Bùi Nguyên Minh nhanh, nhanh đến mức cực hạn.
Cái gọi là thiên hạ võ công, chỉ có nhanh là không thể phá!
Những người của đuổi thi nhất tộc trước đây, đều không rõ đạo lý này, nhưng là bây giờ cũng hiểu được.
Đó chính là tốc độ của Bùi Nguyên Minh, đủ nhanh để vượt qua thị lực của bọn hắn.
Đừng nói ngăn cản, bọn hắn còn không thể nhìn thấy rõ ràng, làm sao mà ngăn cản?
Miêu Thất cảm thấy cổ họng lúc này cực kỳ khô khốc, vẻ mặt khiếp sợ, toàn thân phát lạnh: “Họ Bùi, ngươi định làm gì…”
Miêu Bạch Phượng ở một bên cũng khéo léo rùng mình một cái, sau đó lớn tiếng nói: “Họ Bùi, ngươi định làm gì?”
” Động tới sư đệ của ta, ngươi có biết, sẽ dẫn đến hậu quả thảm khốc gì hay không?”
” Còn không mau một chút, đem người thả ra!”
Một tên đại cao thủ cũng giận dữ hét: “Nhanh lên thả người, bằng không mà nói, chúng ta sẽ đem toàn bộ các ngươi chơi chết!”
“Miêu Đại Thiếu chúng ta, đang tọa trấn ở bên trong, ngươi nếu dám tùy ý làm bậy, ngươi sẽ không chịu nổi!”
” Vũ nhục đuổi thi nhất tộc chúng ta, ngươi tội đáng chết vạn lần!”
Một đám người đuổi thi nhất tộc, còn không biết hiện tại là tình huống gì, giờ phút này cười lạnh liên tục, không ngừng uy hiếp Bùi Nguyên Minh.
Miêu Thất lúc này cũng hít sâu một hơi, cười lạnh nói: “Bùi Nguyên Minh, ngươi dám giết ta sao?”
“Cho ngươi mượn cái gan bằng trời, ngươi cũng không dám!”
“Một cọng cỏ như ngươi, trước mặt đại gia tộc như chúng ta, chỉ là rác rưởi…”
“Drac rac ——”
Trước khi giọng nói của Miêu Thất rơi xuống, Bùi Nguyên Minh tay phải khẽ dùng lực, thần sắc đạm mạc.