(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nửa giờ sau, Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương đến nhà hàng Tây bên sông Tần Hoài.
Trịnh Tuyết Dương trước tiên, đến trung tâm thương mại gần đó mua một bộ quần áo bình thường để thay vào, sau đó mới xe nhẹ đường quen giúp Bùi Nguyên Minh gọi đồ ăn.
Bùi Nguyên Minh nhìn những món ăn trước mặt bằng ánh mắt cổ quái, bởi vì những món này, anh đều thích.
Không ngờ, Trịnh Tuyết Dương thế mà nhớ kỹ.
Nghĩ đến đây, Bùi Nguyên Minh nhìn Trịnh Tuyết Dương, ánh mắt tràn ngập thâm thúy, anh biết rõ, trong lòng nữ nhân này, khẳng định có mình.
Nếu không, một màn này sẽ không xuất hiện.
” Thế nào? Muốn giữ được trái tim đàn ông, thì trước hết phải giữ được dạ dày của anh ta sao?”
Bùi Nguyên Minh mỉm cười nhìn món ăn trên bàn.
” Súp gà cho tâm hồn nhìn nhiều một chút, phải không?”
Trịnh Tuyết Dương hờ hững nói: “Đừng tự mê muội chính mình, em chỉ tình cờ thích mấy thứ này mà thôi.”
“Được rồi, chúng ta nói nói chính sự đi.”
“Anh nói cho em biết, giữa anh và Khánh Vân, đến cùng là có quan hệ gì !?”
Nghe thấy đề tài này lại quay trở lại, Bùi Nguyên Minh cười khổ một tiếng nói: “Nhìn em xem, có ý tứ gì vậy chứ? anh nói, anh và Khánh Vân là quan hệ anh rể em vợ bình thường. E rằng em cũng sẽ không tin, đúng không? ”
“Anh rể em vợ bình thường, sẽ đi quán bar sao?”
“Anh rể bình thường, sẽ giả làm bạn trai của em vợ sao?”
“Anh rể bình thường, sẽ vì cô em vợ mà gây ra đại họa sao !?”
Rõ ràng, Trịnh Tuyết Dương không dốt nát như người ngoài tưởng tượng, cô đã tìm hiểu rõ ràng rất nhiều điều.
“Anh có phải đang nghĩ, đổi vợ, nhưng không đổi nhạc phụ nhạc mẫu hay không?”
Bùi Nguyên Minh nghe vậy cười khổ một tiếng: “Với đức hạnh của cha mẹ em, em cho rằng não anh ngập nước, còn không đổi nhạc phụ nhạc mẫu hay sao?”
” Nói thật, có thể đổi được nhạc phụ nhạc mẫu, ta cám ơn trời đất còn không kịp!”
Trịnh Tuyết Dương thờ ơ nói: “Nghe nói ba mẹ của Tạ Mộng Dao có tri thức, hiểu lễ nghĩa, là điển hình phụ mẫu chân chính, bằng không, anh đi nhìn thử một chút xem sao?”
” Nói không chừng, hai người mới là người một nhà tương thân tương ái!”
Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói: “Được rồi, có thể đừng nói Tạ Mộng Dao hay không?”
“Nếu anh thật sự có cái gì với cô ấy, em cho rằng, xét về thân phận và tính cách của cô ấy, cô ấy sẽ không trực tiếp tới khai chiến với em sao?”
Nghe được hai chữ khai chiến, tay phải Trịnh Tuyết Dương rung lên, vẻ mặt kỳ quái nhìn Bùi Nguyên Minh.
Cô không thể nghĩ rằng, người đàn ông có vẻ bình thường trong cuộc sống hàng ngày này, lại tự tin khi nói ra điều này như vậy.
Cứ như thể, tất cả phụ nữ trên thế giới đều yêu anh ấy, sẽ phát cuồng vì anh ấy.
“Được rồi, đừng nói những chuyện có hay không có này.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");