*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
” Thật sao?”
“Ngươi thế nào lại cảm thấy, ta liền sẽ bỏ qua ngươi?”
Bùi Nguyên Minh khẽ cười, trên mặt tràn đầy ý tứ hàm xúc.
” Chỉ bằng ngươi sao?”
“Ngươi còn dám đụng đến ta hay sao?”
“Nếu như ta xảy ra chuyện, Kim Thiếu cùng Ninh Thiếu, đều sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Giang Nguyệt Minh nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó quay người liền trực tiếp rời đi!”
Trong nội tâm nàng có chút chột dạ, bởi vì ánh mắt của Bùi Nguyên Minh khiến cô nghĩ rằng, Bùi Nguyên Minh thật sự sẽ giết cô nếu muốn.
Chẳng mấy chốc, Giang Nguyệt Minh đã đến bãi đậu xe, cô nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi điện báo cáo sự việc với Kim Tuấn Anh.
Vừa cầm điện thoại, cô vừa phóng xe ra khỏi bãi đậu.
Nhưng đến ngã tư cách bãi đậu xe chừng một hai cây số, thì bất ngờ bị một chiếc xe bán tải nhỏ chở bình gas, bỗng nhiên như bị mất khống chế xông ra, tông mạnh vào thân xe của Giang Nguyệt Minh.
“Rầm ——”
Khoảnh khắc tiếp theo, bình gaz trực tiếp nổ tung, trong ánh mắt kinh ngạc của Giang Nguyệt Minh, ngọn lửa bao trọn lấy cô.
…
Giang Nguyệt Minh không chết.
Tuy nhiên, cô bị thương nặng và bất tỉnh, được người dân đưa ngay đến Bệnh viện Nhân dân cấp cứu.
Nàng vận khí cũng xem là khá, thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng, nhưng là cả một đời chú định, đều phải làm một người thực vật.
Mà tại Kim Lăng lớn như vậy, một cái cái gọi là đại minh tinh xảy ra chuyện lớn như thế, nhưng cũng không gây ra một cơn bão nhỏ nào.
Cô đã bốc hơi khỏi nhân gian, không có sự khác biệt.
Về phần Bùi Nguyên Minh, cũng không để ý đến sống chết của nàng, đối với Bùi Nguyên Minh mà nói, nhân vật như Giang Nguyệt Minh, chú định không có ý nghĩa.
Giải quyết xong chuyện vặt vãnh này, Bùi Nguyên Minh đi tới ven đường mua một ít đồ nướng, liền để La Bác Hoa lái xe đi vào phân đà Kim Lăng.
Nơi này, giờ phút này dòng người cuồn cuộn, rất nhiều đệ tử Tây Nam Thiên Môn Trại nguyên bản đã tụ tập.
Rõ ràng, chuyện phế bỏ Ngoại Môn Trưởng Lão Chương Quốc Thành, chú định sẽ nhấc lên một Phong Bạo khổng lồ.
Và trung tâm của Phong Bạo này, đương nhiên là phân đà Kim Lăng.
Sự xuất hiện của Bùi Nguyên Minh, đã thu hút rất nhiều sự chú ý, cả ngoài sáng lẫn trong tối.
Khi đám người phân đà Kim Lăng nhìn về phía Bùi Nguyên Minh, bọn họ không biết nên bày ra biểu cảm gì.
Bọn họ không biết, nên nói Bùi Nguyên Minh trâu bò, hay là nói Bùi Nguyên Minh điên rồ.