(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cát phá giáp chú ý tới từng động tác nhỏ của hai người, liền trừng trợn Phạm Lỵ Toa ngay từ cái nhìn đầu tiên, lúc này trên mặt hắn lộ ra vẻ xấu hổ biến thành tức giận, trực tiếp ngăn tại giữa hai người, không để hai người “liếc mắt đưa tình.”
Đồng thời cũng thẳng tay khiển trách Phạm Lỵ Toa, trực tiếp khiến cho sắc mặt của Phạm Lỵ Toa càng thêm xấu xí khó coi.
Cảnh tượng này làm cho Tần Ý Hàm nhìn thấy, sau đó nàng một mặt cảm thán nói: “Bùi Thiếu, chiêu giết người tru tâm này của anh, so sánh với giết người, còn đặc sắc hơn.”
“Giáp cát cát rõ ràng là thích Phạm Lỵ Toa, nhưng là trước nay hắn không có biểu hiện ra.”
“Nhìn thấy Phạm Lỵ Toa hiện tại, thế mà cùng anh mắt đi mày lại, hắn không nhịn được đang ỉ ôi khiển trách Phạm Lỵ Toa kia kìa.”
“Nhưng hắn không biết rằng, con gái ở tuổi này có một loại tâm lý nổi loạn.”
“Không mắng Phạm Lỵ Toa còn tốt, còn mắng thêm vài câu, tôi sợ Phạm Lỵ Toa trong lòng sẽ có một loại cảm giác vò đã mẻ không sợ rơi, trực tiếp dựa vào Bùi Thiếu anh.”
Bùi Nguyên Minh nghe xong cười nói: “Cái này gọi là tâm tư nữ giới, ta đoán không ra?”
Tần Ý Hàm cười nói: “Gần như thế này, chẳng qua nói cho cùng, vẫn là Bùi Thiếu anh, năng lực tiền giấy thật kinh người.”
“Nhiều tiền như vậy đập xuống, đừng nói là Phạm Lỵ Toa, liền xem như tôi nghe được, đều vô cùng động tâm.”
Tần Ý Hàm trêu chọc.
Bùi Nguyên Minh cười thầm, anh biết Tần Ý Hàm đang nói đùa, nhưng anh cũng hiểu được Tần Ý Hàm là ám chỉ chính mình.
Mình dạng ngàn vàng mua xương ngựa kiểu này, nếu như trước đó không đầu nhập mình tốt một chút, chỉ sợ lòng người khó khống chế.
Ngay khi Bùi Nguyên Minh đang cân nhắc cách tăng phúc lợi cho cấp dưới, thì tạp công đã thu dọn sạch sẽ những mảnh vụn trong hiện trường.
Sau đó người chủ trì thông báo,vòng thứ hai bắt đầu.
” Tuyển thủ đối chiến, Thiên Trúc, phác Lạp Kỳ!”
“Long Môn, Lạc Tiên!”
Khi giọng người chủ trì cất lên, liền nhìn thấy một người phụ nữ Thiên Trúc trong trang phục yoga và Lạc Tiên cùng lúc bước lên võ đài.
Nữ tử Thiên Trúc này cũng rất xinh đẹp, khuôn mặt rất thanh tú, dáng người quấn y phục yoga cũng rất bắt mắt, nhưng so với Lạc tiên thì thiếu một loại khí chất.
Nói một cách đơn giản, Lạc tiên giống như Trích tiên tử chỉ thản nhiên đứng ở đây, trong thể nội có một loại khí tức giống như bất phàm tản ra, khiến người cảm thấy nàng đang bồng bềnh trong tiên khí.
Mà phác Lạp Kỳ đẹp thì đẹp, nhưng trên thân thiếu một chút khí chất, điều này trực tiếp khiến cô vốn rất tự tin trong ngày thường, trở thành vịt con xấu xí trước mặt Lạc Tiên.
Vào lúc này, khuôn mặt của phác Lạp Kỳ vô hình có một cảm giác hàn ý.
Nàng liếc mắt nhìn Lạc tiên, chậm rãi nói: ” Tiểu nha đầu, ta hảo tâm khuyên ngươi một câu, tốt nhất hiện tại nên trực tiếp nhận thua.”
“Bởi vì ta học được thủ pháp ám khí Thiên Thủ Quan Âm.”
” Một khi ta ra tay, uy lực ngay cả chính ta cũng không có cách nào khống chế.”
” Nếu như một khi lỡ tay đánh chết ngươi, ngươi cũng không nên oán ta.”
Nói xong câu đó, phác Lạp Kỳ trên mặt lộ ra vẻ khiêu khích.
Rõ ràng, với việc hạ gục xe Bush trong trận đầu, người Thiên Trúc không hề có ý định giấu giếm sát ý.
Phác Lạp Kỳ muốn dốc toàn lực ngay khi bước ra sân, kể cả khi vì điều đó mà xảy ra chết người.
Nhìn biểu cảm của Phác Lạp Kỳ và nghe được những lời cô ta nói, những người Thiên Trúc lúc này đã lấy lại được sự tự tin.
Sau tất cả, họ đều biết thủ pháp Thiên Thủ Quan Âm của Phác Lạp Kỳ đáng sợ như thế nào.
Nghe nói có một lần, nàng dùng thủ pháp Thiên Thủ Quan Âm, trong nháy
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");