*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Hôm nay ta ở đây, không phải để cho ngươi một lời giải thích.”
” Mà là để ngươi cho ta một câu trả lời.”
“Đầu tiên, mặc dù ta đã liên tục để người liên tục tát vào mặt ngươi, nhưng là ngươi phải thừa nhận, không có xảy ra án mạng.”
“Bây giờ ngươi giết một tên thuộc hạ của ta, ta rất đau đầu.”
” Ngươi phải cho ta một cái công đạo, đúng không?”
” Thứ hai, ngươi rất nhiều lần, hết lần này tới lần khác không cho ta mặt mũi, lại đánh vào mặt của ta, ngươi có nghĩ ta sẽ rất tức giận hay không ?”
” Một khi bản thế tử tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
“Mặc dù ta biết, Long Thương Húc đã vì ngươi mà chịu đựng rất nhiều thua thiệt, Kim Tuấn Kiệt mất hết mặt mũi vì ngươi, Phạm A Bố vì ngươi, mà chết không có chỗ chôn…”
“Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là ngươi ,với tư cách là người ngoài có thể phô trương, diễu võ giương oai ở Vũ Thành!”
” Có người suy đoán, thực lực của ngươi rất đáng sợ, nói không chừng là một đời chiến thần…”
Nói xong, Triệu Bản Tuyệt hạ thấp giọng, hời hợt nói..
” thế nhưng là, ngươi không được quên, nơi này chính làVũ Thành.”
“Từ” Chiến Thần “có thể một tay quét ngang ở những nơi khác, nhưng ở Vũ Thành, thật sự không thể uy hiếp được chúng ta.”
“Ví dụ, kẻ hèn này, cũng là một đời Chiến thần…”
“Cho nên, cho dù là Chiến Thần, ngươi cũng không thể thương tổn được ta!”
Nghe được lời nói Triệu Bản Tuyệt đầy tự tin, Bùi Nguyên Minh hơi híp mắt lại, không thể không một lần nữa dò xét tây bắc Triệu Thế Tử này.
Anh có phần ngạc nhiên.
Loại người thế tử đại thiếu này, ăn uống cá cược chơi gái, mọi thứ không thể thiếu. thế mà cũng là một đời chiến thần sao?
Lại là một tên cắn thuốc quá liều sao?
“Ta biet ngươi đang nghĩ gi.”
Triệu Bản Tuyệt dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của Bùi Nguyên Minh, lúc này mới vươn tay vỗ vỗ Bùi Nguyên Minh bả vai, cười nói: “Quả nhiên như ngươi nghĩ.”
” Không sai, là do ta cắn thuốc quá liều.”
“Nhưng đây cũng là chuyện bình thường. chúng ta những thế tử đại thiếu này, trong nhà có bao nhiêu tài nguyên đều sắp mốc meo cả rồi.”
“Làm sao những người như chúng ta, có thể luyện tập chăm chỉ, tân tân khổ khổ?”
” Đương nhiên là tìm mấy tấn đan dược, kiếm một ít tài nguyên, người khác dùng một phần, chúng ta liền dùng một trăm phần, cứ như vậy, đem mình nện thành một đời chiến thần…”
“Làm sao? Ngươi đố kị, ghen tị hay là bất mãn không phục?”