Chàng Rể Quyền Thế

Q.818025 - Chương 2779: Chương 2780




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chương 2780

Dù là Bùi vệ, hay là bảo vệ của những biệt thự hoa viên kia, lúc này đều không khỏi cúi đầu quỳ gối.

Còn Bùi Cửu Phong từ trước đến nay luôn kiêu căng ngạo mạn, đột nhiên cảm thấy bản thân ở trước mặt Bùi Văn Cẩn giống như một gã hề nhảy nhót, trông thật nực cười và vô tri.

Sự điên cuồng của anh ta, sự cuồng loạn của anh ta, chẳng là gì trước mặt người đàn ông này cả. Một lúc sau, hầu như tất cả mọi người đều nghiêng người kính cẩn nói: “Tham kiến môn chủ!”

Chỉ có Bùi Nguyên Minh là không hành lễ, hứng thú nhìn người đàn ông trung niên đang tỏa sáng trước mặt.

Bất kể sự trở lại lần này của Bùi Văn Cẩn là tình cờ hay tất yếu, nhưng có lẽ buổi kịch đêm nay, không cần bản thân anh hát xướng nữa rồi.

Đường Lan Nhã và biệt thự hoa viên phải chịu ủy khuất, đương nhiên cũng sẽ được đòi lại công bằng.

Như thế có thể tiết kiệm được không ít sức lực của anh.

Trong ánh mắt cười như không cười của Bùi Nguyên Minh, Bùi Cửu Phong nằm trên mặt đất đang lảo đảo đứng dậy, sau đó anh ta ôm mặt đi đến trước mặt Bùi Văn Cẩn, cố nặn ra một câu cung kính: “Chú tư”

Rõ ràng lúc này, Bùi Cửu Phong đã cố gắng lợi dụng quan hệ thân thiết vốn dĩ mỏng manh của mình ở Cảng Đổ, để tìm một cơ | hội sống sót cho mình.

Vẻ mặt Bùi Văn Cẩn lạnh lùng liếc mắt nhìn đứa cháu trai này một cái, sau đó điềm nhiên nói: “Bùi vệ có quân quyền đặc biệt, tiền trảm hậu tấu, đây là do chú từng nói.”

“Việc gấp dùng quyền, vi phạm quy định xông vào chú cũng có thể hiểu được.” “Ngay cả khi cháu phá vỡ môn chủ lệnh của chú, chủ cũng sẽ không truy cứu trách nhiệm của cháu”

“Suy cho cùng, chú vẫn luôn ủng hộ công việc của Bùi vệ, có sự tồn tại của Bùi vệ, trên dưới Bùi môn mới có thể vững chắc”

“Nhưng mà, sau khi cháu khống chế được biệt thự hoa viên, thì không hành sự theo quy củ liền xông vào đánh đánh giết giết, đối với môn chủ phu nhân cũng không có nửa phần kính trọng”

“Thậm chí lúc muốn động thủ, cũng không thông báo cho chú một tiếng.”

“Có phải nếu đêm nay chú không trở về, ngay cả thím tư của con, đường đường là môn chủ phu nhân, cũng sẽ bị con giết chết không?”

Vừa nói, Bùi Văn Cẩn vươn tay khiêu khích cắm của Bùi Cửu Phong, sau đó ngửa đầu ra sau, điềm nhiên nói: “Có phải cảm thấy, sau buổi tiệc thọ của lão thái quân, Bùi Cửu Thiên sẽ lên kế vị không”

“Cho nên Bùi Văn Cẩn ta, mới trở nên nhu nhược dễ bị lừa gạt?” “Chú tư, cháu không dám, cháu không có ý nghĩ như vậy, từ trước đến nay cháu vẫn luôn coi trọng chú!”

“Chỉ là hôm nay chuyện gấp, bị người khác chọc tức thôi!”

Lúc này, mí mắt Bùi Cửu Phong nhảy loạn. Anh ta vốn dĩ còn muốn nói, Đường Lân Nhã chẳng chịu thiệt thòi gì cả, ngược lại bản thân bị chơi một vố lớn. Nhưng anh ta cảm thấy nói những điều này trước mặt Bùi Văn Cẩn thì thật là quá mất mặt.

Lúc này anh ta chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: “Một ngày chú làm môn chủ, mãi mãi cũng là môn chủ, cháu nào dám xúc phạm chú và thím tư?”.

Bùi Văn Cẩn cười như không cười: “Cháu cho rằng ta nhu nhược dễ bị lừa gạt, hay là ngu dốt bất tài, già nua mắt mờ?”

Đang nói, ông ta ra hiệu cho Bùi Cửu Phong nhìn vào máy quay trong góc.

Rõ ràng, Bùi Văn Cẩn đã nhìn thấy rõ ràng tất cả những gì xảy ra vừa rồi qua camera. Khóe mắt Bùi Cửu Phong lúc này không khỏi co giật, sắc mặt vô cùng khó coi. Sớm biết như thế, tối nay chi bằng không đến. Không những mất mặt mà còn đắc tội với môn chủ. Tất cả những điều này đều là do tên khốn Bùi Nguyên Minh. Giờ phút này, Bùi Cửu Phong có thể nói là hận Bùi Nguyên Minh tận xương tủy.

Ánh mắt Bùi Văn Cẩn nhàn nhạt rơi trên mặt Bùi Cửu Phong, sau đó trầm giọng nói: “Bùi Cửu Phong, cháu có biết tội chưa?”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.