(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đổng Hoài An phớt lờ Hứa Tuyết Kỳ đã khiêu khích mình, mà lại nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm vào Bùi Cửu Thiên, lúc này đang bắt đầu uống trà một cách ung dung thoải mái, trầm giọng nói: “Thiếu chủ Bùi, có một chuyện tôi cần phải tới đây tìm anh lấy lời giải đáp!”
| “Hoài An, cô còn muốn tiếp tục dẫn tôi về sở cảnh sát hỏi chuyện nữa sao? Tôi nghĩ tối qua tôi đã trả lời rất rõ ràng các câu hỏi rồi, tôi chẳng qua chỉ là đúng lúc gặp phải mà thôi. Huống chi, tôi một lòng một dạ hòa giải mâu thuẫn giữa đôi bên, cũng là vì suy nghĩ cho sự an toàn của Cảng Thành. Cho dù cô không cấp cho tôi giấy khen công dân tốt, thì cũng không thể để chậu phân lên người tôi được chứ?”
| Giọng nói của Bùi Cửu Thiên hờ hững, nhưng lại mang theo một loại hương vị không thể nghi ngờ. Nếu là ngày thường, nghe thấy giọng điệu mang theo sự tức giận này của anh ta, thì giờ phút này Đồng Hoài An sẽ không thể truy hỏi được nữa. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
Nhưng bây giờ không giống với ngày trước, lúc này, cô ta hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: “Thiếu chủ Bùi, điều tôi muốn hỏi là, tại sao anh lại muốn giết Takei Naoto, sau đó giá họa của Bùi Nguyên Minh”
“Takei Naoto chết rồi sao?” Trên gương mặt của anh ta lộ ra vẻ ngạc nhiên, không nhìn ra được chút giả dối nào.
“Không phải tối qua tôi đã phải rất nhiều bác sĩ giỏi của Bùi Môn ở Cảng Thành và Las Vegas tới bệnh viện Nhân Ái chữa trị cho anh tay hay sao?” Sao anh ta vẫn có thể chết được chứ?”
Đồng Hoài An nhìn Bùi Cửu Thiên thật kỹ, thật lâu mới thản nhiên đáp: “Tôi nói là Takei Naoto bị người giết chết, mà không phải là chết đơn giản. Một người chết, cho dù có bao nhiêu bác sĩ cũng không thể cứu sống được!”
“Bốp!”. “Nực cười!” Bùi Cửu Thiên đứng bật dậy, ném ly trà trong tay xuống đất, giận dữ ra mặt. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
“Bùi Cửu Thiên tôi trăm cay nghìn đắng phái nhiều bác sĩ và y tá tới như vậy để cấp cứu cho cậu chủ Takei, vậy mà cậu ta còn chết sao? Cô Hoài An, chuyện này sở cảnh sát Cảng Thành các người nhất định phải cho tôi một lời giải thích! Cho đại sứ quán Đảo Quốc một lời giải thích! Bằng không, tôi nhất định sẽ khiếu nại lên phía | trên, để cấp trên trách tội các người làm việc không chu toàn!”
| Vẻ mặt của anh ta giận dữ, nhìn thế nào cũng không giống như đang nói dối, ngược lại còn giống như người trong quan phủ, ủng hộ pháp luật, bảo vệ chính nghĩa vậy.
| Đổng Hoài An híp mắt nhìn anh ta, thật lâu sau mới xoay người rời đi, chỉ có điều, trong nháy mắt gần rời khỏi cửa lớn, cô ta thoáng quay đầu lại: “Thiếu chủ Bùi cứ việc yên tâm, chuyện này, tôi nhất định sẽ đích thân ra tay, tra ra chân tướng. Không bỏ qua cho người xấu, cũng tuyệt đối không oan uổng cho một người tốt nào. Kết quả vừa có, chúng tôi sẽ gửi bản sao tới Bùi Môn ở Cảng Thành và Las Vegas, thiếu chủ Bùi cứ đợi kết quả là được!”
Vừa dứt lời, cánh cửa đồng xa hoa và tinh xảo ở đại sảnh đóng “rầm” một tiếng, chỉ còn lại đám người ở bên trong đưa mắt nhìn nhau.
“Làm càn! Đổng Hoài An thật quá ngang ngược! Nhà họ Đổng cô ta đang muốn che trời đây mà! Lẽ nào cô ta không biết, hai thành phố Cảng Thành và Las Vegas họ gì hay sao?” Hứa Tuyết Kỳ là người đầu tiên đứng dậy, lớn tiếng nói, vẻ mặt khó coi đến cực điểm.
Những cậu ấm cô chiêu có mặt ở đó thì lại nhìn về phía Bùi Cửu Thiên với ánh mắt thâm thúy. Có một số việc bọn họ không nói, nhưng không có nghĩa là bọn họ không biết. Ví dụ như rốt cuộc Takei Naoto đã chết như thế nào, thì trong lòng mọi người đều biết rõ ràng.
Có đôi khi, người muốn giết bạn nhất, lại chính là người thoạt nhìn muốn cứu bạn nhất. Tuy rằng Bùi Cửu Thiên đã cho người giết Takei Naoto, nhưng ai dám vạch trần vào lúc này chứ?
| Bấy giờ, Bùi Cửu Thiên ngồi xuống, trên gương mặt lộ ra vẻ thương tiếc, một lúc sau, anh ta mới chậm rãi bảo: “Tối hôm qua, Bùi Nguyên Minh đã giết chết Takei Naoto, chuyện này phía Cảng Thành chúng ta không thể nào áp chế nổi, mà cũng không thể áp chế. Dù sao thì chuyện này có liên quan đến Đảo Quốc Âm Lệ, cũng có liên quan đến Hồng Hưng. Cậu Takei Naoto đã chết rồi, không thể không có bất cứ lời giải thích nào hết. Hứa Cảnh Nam, việc đã làm đến đâu rồi?”
| Hứa Cảnh Nam, một trong tứ thiểu Cảng Thành, đồng thời cũng là anh họ của Hứa Tuyết Kỳ. Mà ba của Hứa Tuyết Kỳ lại là phó lãnh đạo Cảnh Thành, từ đó có thể | thấy được địa vị của nhà họ Hứa.
- -----------------
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");