(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tên con cháu nhà họ Đổng nuốt một ngụm nước bọt, rồi nhẹ giọng đáp: “Đúng vậy, không những bị người giết, mà ở cổ họng anh ta còn có một vết đạo nữa. Suy đoán ban đầu, thì vết đao hẳn là do đường đao để lại. Về phần những manh mối khác, còn phải đợi tìm kiếm thêm. Nhưng toàn bộ manh mối hiện có trước mắt, cộng thêm chuyện ngày hôm qua, đều loáng thoáng ám chỉ hung thủ là Bùi Nguyên Minh”
Sắc mặt của Đổng Quốc Đạt hơi thay đổi. Ông ta biết là Bùi Môn của Cảng Thành. và Las Vegas đã ra tay, nhưng không ngờ tốc độ ra tay lại nhanh như vậy mà thôi. Phía bên ông ta vừa định cấp cho anh một giấy khen công dân tốt, thì phía bên Bùi Môn ở Cảng Thành và Las Vegas lại muốn chụp tội danh giết người cho anh.
Điểm mấu chốt nhất ở đây là đối với sự hiểu biết của Đổng Quốc Đạt về Bùi Môn Cảng Thành và Las Vegas và Bùi Cửu Thiên mà nói, đối phương không ra tay thì thôi, nhưng một khi đã ra tay thì chắc chắn là tuyệt sát.
Nói một cách đơn giản, thì cái chết của Takei Naoto, cuối cùng nhất định có thể chứng minh Bùi Nguyễn Minh đã ra tay, chứng minh anh là hung thủ chân chính. Cho dù Đổng Quốc Đạt đích thân ra mặt làm chứng cho anh thì cũng vô dụng, chuỗi bằng chứng chắc chắn sẽ vô cùng đầy đủ. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
| Ông ta day giữa trán, cuối cùng, tầm mắt nhìn về phía Đông Hoài An, nhẹ giọng | nói: “Con đi tới chỗ Bùi Cửu Thiên một chuyến đi.
“Tại sao?” Đổng Hoài An nhíu chặt mày. “Đi cho cậu ta biết lập trường của nhà họ Đổng chúng ta”
Đổng Quốc Đạt thở dài một hơi, tầm mắt lại rơi lên mặt biển phía nam Thái Bình Dương bên ngoài biệt thự hoa viên. Ở nơi tận cùng tiếp giáp với đường chân trời, có thể nhìn thấy mây đen dày đặc. Một trận bão táp mưa sa sắp càn quét ở Cảng Thành. Chỉ là không biết sau trận mưa bão này, Cảng Thành còn có thể còn lại những gì?
“Rầm”
Đúng ba giờ chiều, cánh cửa lớn của một tòa nhà văn phòng cao cấp ở cảng Victoria, bị Đổng Hoài An đẩy ra trong tiếng mưa rơi. Đôi chân dài thon thả của cô ta bước ra, trực tiếp bỏ qua cô gái phía trước quầy, mà đi thẳng ra phòng tiếp khách rộng lớn ở phía sau.
Nơi này là tài sản riêng của Bùi Môn ở Cảng Thành và Las Vegas, cũng là văn phòng của Bùi Cửu Thiên. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
Lúc này, bên trong văn phòng này ngoại trừ Bùi Cửu Thiên ra, thì còn có không ít thế hệ trẻ tuổi xuất chúng ở hai thành phố Cảng Thành và Las Vegas.
| Bùi Văn Kiên, một trong bốn cậu chủ ở Cảng Thành, Quách Tuấn Anh, một trong bốn cậu chủ của Cảng Thành, và hai cậu ấm còn lại nữa, thiếu gia của nhật báo Nhân. Dân ở Cảng Thành, quý nhân Đảo Quốc... Những người này, không có ngoại lệ, đều đóng vai trò hết sức quan trọng ở hai thành phố Cảng Thành và Las Vegas.
Người có mặt ở đây, bất cứ người nào đi ra, tùy tiện giậm chân một cái, cũng có thể khiến toàn bộ Cảng Thành này rung chuyển ba lần.
Đổng Hoài An híp mắt nhìn những người trước mặt này với vẻ mặt lạnh lùng.
“Hoài An, sao cô lại tới đây?” Nhìn thấy cô ta hùng hổ, vẻ mặt lạnh băng, Bùi Cửu Thiên cười cười, sau đó ra hiệu cho thư ký tiễn mấy vị khách nước ngoài ra phòng khách.
| Mấy vị khách nước ngoài đó, đặc biệt là người Đảo Quốc, nhìn chằm chằm vào Đổng Hoài An, sau đó vừa cười vừa đứng dậy rời khỏi văn phòng.
Một cô gái xinh đẹp đứng dậy, híp mắt nhìn Đổng Hoài An và nói:
“Đổng Hoài An, không phải nhà họ Đổng các người rất trâu bò hay sao? Không phải Đổng Hoài An cô là người đại diện cho pháp luật hay sao? Sao không đi làm pháp luật của cô cho tốt đi, mà lại chạy tới chỗ anh Bùi diễu võ giương oai thế. Điểm mấy chốt nhất là, một chút lễ phép cũng chẳng có, không biết thông báo một tiếng hay sao? Quấy rầy khách khứa, phá hỏng chuyện lớn của cậu chủ Bùi, cô có gánh được trách nhiệm không?”
| “Hứa Tuyết Kỳ, nơi này không có chỗ cho cô nói chuyện” Đổng Hoài An liếc mắt nhìn cô ả. | Hứa Tuyết Kỳ là thiên kim một nhà phố lãnh đạo ở Cảng Thành, vẫn luôn có mối quan hệ bất hòa với Đổng Hoài An, hiện tại tìm được cơ hội, hiển nhiên sẽ không bỏ qua cho cô ta.
- -----------------
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");