(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Ông Hòa, tiểu quỷ mất đi chủ nhân, lâu nhất là sau ba ngày sẽ xảy ra bạo động, tới lúc đó người nhà họ Hòa nhất định sẽ thương vong rất lớn” Bùi Nguyên Minh nhắc nhở.
“Hiện tại tôi có thể xử lý, nhưng không có nghĩa tới lúc đó có thể cứu người. Dù sao tôi cũng không phải là bác sĩ”
“Xử lý, nhất định phải xử lý
Sau vài phút im lặng, cuối cùng Hòa Thanh Phong cũng cất tiếng. Cân nhắc lợi hại một hồi, ông nói: “Có điều, mong anh Bùi có thể cho tôi thêm một ngày. Sau khi tôi thuyết phục gia đình, anh có thể tùy ý hành động”
Đương nhiên, tuy nói rằng Hòa Thanh Phong nắm trong tay quyền quyết định đối với nhà họ Hòa, nhưng vẫn có những việc cần phải nói với các vị có tuổi trong dòng họ.
Việc lần này liên quan đến từ đường của tổ tiên, rất có thể gây ra một cơn bão lớn.
Bùi Nguyên Minh hiểu ý, liền vẫy tay bảo hai người có thể rời khỏi từ đường, nói: “Mấy ngày nay tôi sẽ ở lại Las Vegas xử lý một số chuyện”
“Đây là số điện thoại của tôi. Ông Hòa, khi nào ông quyết định có thể bắt đầu, hãy gọi điện báo cho tôi biết, tôi nhất định sẽ tận lực hành động”
“Phải rồi, thời gian này ông và mọi người tốt nhất hãy vẩy máu chó đen trước cửa. Nhưng cũng đừng để ai rời đi. Thời điểm này, rời đi cũng chưa chắc đã là chuyện tốt”
Nói xong lời này, Bùi Nguyên Minh rảo bước rời đi.
Lão Chu khẽ thì thầm: "Ông chủ, người tên Bùi Nguyên Minh này, có tin được không?”
“Việc phá hủy từ đường, tôi sợ trên dưới đều sẽ không bằng lòng”
Hòa Thanh Phong chậm rãi nói: “Dựa theo cách hành động của anh ta ở Las Vegas, tôi tin”
“Có điều, vẫn phải theo kế hoạch cũ”
“Đi mời trưởng lão của đạo quan Ngũ Mai tới đây xem thử. Nếu họ có thể không hủy từ đường mà vẫn giải quyết được, thì không cần hủy nữa”
Nói tới đây, gương mặt ông tràn đầy vẻ bất lực.
Sau khi rời khỏi nhà họ Hòa, Bùi Nguyên Minh trực tiếp gọi cho Thôi Nhã Tuyết, cùng cô tới Long Điện tại Cảng Thành.
Sau sự cố ngày hôm qua, cấp cao nhất của Long Điện tại Cảng Thành đã bị loại bỏ.
Đồng thời cũng có thông báo rằng Thội Nhã Tuyết bây giờ là chủ nhân mới của Long Điện tại Cảng Thành.
Hơn nữa, kể từ bây giờ, Long Điện ở Cảng Thành không còn liên kết với Long Điện là, mà thuộc về ba nhóm là Long Môn, Long Ngục và vệ binh rồng, giữ một vị trí đặc biệt.
Dọc đường đi tuy rằng không hề có mưa, nhưng toàn bộ Cảng Thành bị mây đen bao phủ, làm cho thời tiết vô cùng u ám, khiến người khác cảm thấy một loại áp lực không nói được thành lời.
Thôi Nhã Tuyết ngồi bên phải Bùi Nguyên Minh, lúc này đang lấy ra một khẩu súng màu bạc rất tinh xảo, lau chùi cẩn thận bằng một chiếc khăn tay.
Nhìn thấy ánh mắt của Bùi Nguyên Minh, Thôi Ngã Tuyết mim cười và nói: “Đây là món quà mà ba tôi đã tặng tôi khi tôi mười tám tuổi. Ông ấy nói với tôi rằng một ngày nào đó nếu tôi có cơ hội đứng trên đỉnh Cảnh Thành và Las Vegas, vậy tôi có thể lấy ra dùng”.
"Tôi nghĩ hôm nay chính là cơ hội”.
Gương mặt xinh đẹp của Thôi Nhã Tuyết khẽ mỉm cười, nhưng cách lau khẩu súng cho thấy sát khí và quyết tâm của cô.
Hiển nhiên, Bùi Nguyên Minh cho cô cơ hội này, cô nhất định phải có được vị trí hàng đầu.
Bùi Nguyên Minh cẩn thận đánh giá, Long Điện tại Las Vegas và Long Điện tại Cảng Thành đã ăn sâu bén rễ, và luôn nằm trong tay của người nhà họ Bùi.
Những người khác muốn nhúng tay vào sẽ vô cùng khó khăn. Hôm nay bọn họ ra tay, nếu làm không tốt thì sẽ có người tới đánh đòn phủ đầu ra oai.
Thôi Nhã Tuyết lúc này tràn đầy vẻ hiếu thắng, đây mới là tinh thần cần có. Nếu không, trong trường hợp có chỉ là một kẻ nhút nhát e sợ, thì cho rằng có là người đứng đầu, khả năng cao sẽ trở thành một con rối mà thôi.
Và đó không phải là điều mà Bùi Nguyên Minh muốn thấy.
Hôm nay Thôi Nhã Tuyết mời anh tới, anh vốn cho rằng cô muốn anh tham chiến. Nhưng lúc này anh đã biết, cô muốn chính mình lập công đầu, vô cùng quyết tâm. truyện tiên hiệp hay
- -----------------
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");