Chàng Rể Quyền Thế

Q.818025 - Chương 2425: Chương 2426




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong khi Sư Tuệ Lan đang hối hả muốn về gặp Bùi Cửu Thiên, Hòa Thanh Phong đã dẫn Bùi Nguyên Minh đi xem một vòng quanh khu biệt thự.

Đi tới từ đường nhà họ Hòa, biểu hiện của Bùi Nguyên Minh mới thoáng thay đổi.

Anh lập tức ra hiệu cho Hòa Thanh Phong, bảo ông hãy cho những người khác lui đi, chỉ giữ lại một người tin cậy mà thôi.

Hòa Thanh Phong tuy không biết mục đi của Bùi Nguyên Minh, nhưng ông vẫn phất tay bảo những người khác quay về, chỉ giữ vị quản gia tên lão Chu ở lại bên cạnh.

Đây là một người đàn ông khoảng chừng sáu mươi tuổi, nhưng tinh thần rất phấn chấn, biểu tình bình thản, hiển nhiên là một người đàn ông chân chính.

“Anh Bùi, đây là quản gia của chúng tôi, lão Chu” “Chúng ta cùng nhau lớn lên, cũng cùng nhau vượt qua sinh tử. So với đám con cháu kia, tôi vẫn tin ông ấy hơn cả.”

Hòa Thanh Phong nói vài câu giới thiệu ngắn gọn, lời nói có chút tùy tiện, thể hiện địa vị của lão Chu trong lòng ông.

“Nếu phải làm việc gì nguy hiểm, anh cứ tùy ý sai bảo, lão Chu nguyện vì tôi vào sinh ra tử” Lão Chu vẻ mặt thản nhiên, chỉ gật đầu một cái với Bùi Nguyên Minh. Tuy ông ta không nói gì, nhưng Bùi Nguyên Minh cũng hiểu loại người giống như ông ta thường chỉ hành động, không nhiều lời.

Nếu có người thực sự muốn hãm hại Hòa Thanh Phong, lão Chu này sẽ là người đầu tiên ra tay, thay ông nhận toàn bộ đạo kiếm.

“Tôi bảo ông giữ lại một người đáng tin, chính là hy vọng lát nữa ông ấy có thể bảo vệ ông”

“Bởi vì một lát nữa có thể tôi sẽ không làm được gì.”

Bùi Nguyên Minh yêu cầu hai người đứng tại từ đường nhà họ Hòa, nơi mà ánh mắt trời chiếu sáng tới giữa sân rồi thì thầm: “Trong chốc lát, mặc kệ việc gì xảy ra, hai người nhất định không được rời khỏi nơi mặt trời có thể chiếu tới”.

Ánh mắt cảnh giác của Bùi Nguyên Minh khiến Hòa Thanh Phong nhíu mày: “Anh Bùi, anh nói vậy là có ý gì?” “Anh rốt cuộc đang định làm gì vậy?” Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.

“Việc này, chẳng lẽ có liên quan tới chuyện đang xảy ra tại nhà họ Hòa của chúng tôi sao?”

Bùi Nguyên Minh cũng không giải thích, chỉ đột ngột cong ngón tay lại và bắn ra một viên đá, chỉ nghe thấy âm thanh định định ” truyền lại.

Ngay giây tiếp theo, bàn thờ tổ của nhà họ Hòa vốn được bày biện chỉnh tề, lúc này đều đã bị bắn rơi xuống đất.

Sắc mặt Hòa Thanh Phong nhanh chóng tối lại, lão Chu cũng vô thức tiến lên phía trước.

Đứng trước mặt Hòa Thanh Phong mà phá hủy bàn thờ tổ tiên của ông, như vậy chẳng phải là giẫm lên mặt ông ta hay sao.

Nhưng ông ta còn chưa kịp mở miệng, ngay sau đó, liền thấy mấy món đồ vật vốn bị rơi xuống đất đột nhiên nảy mạnh lên. Trong số đó còn có mấy chiếc bàn thờ đột nhiên bay ra ngoài, lao thẳng về phía ba người Bùi Nguyên Minh đang đứng.

Chuyện gì vậy?

Bùi Nguyên Minh vung tay, đánh tan chiếc ban thờ đang bay tới anh thành từng mảnh nhỏ.

Sắc mặt lão Chu cũng khẽ lay động, liên tiếp ra tay, đánh tan mấy ban thờ.

Xung quanh bỗng vang lên tiếng trẻ em khóc, sau đó ban thờ chính vừa rơi xuống đất liền rung lên một cái, bay lên, trở về vị trí ban đầu.

Nếu không phải vì thiếu mấy chiếc ban thờ bị đánh vỡ, còn tưởng rằng những gì vừa xảy ra chỉ là ảo ảnh.

Mà đúng lúc này, một nguồn âm khí nhàn nhạt cũng vọt tới.

Bùi Nguyên Minh bước lên phía trước, sát khí được tôi luyện suốt nhiều năm ở trên chiến trường ngay lập tức lan ra.

“Xèo..”.

Giống như đá lạnh gặp phải lửa nung, một âm thanh rất khó nghe truyền tới, có thể dùng mắt thường nhìn thấy âm khí tràn lan đang bị tiêu tán.

Tiếng trẻ con khóc từ bốn phía cũng đã biến mất, thật có cảm giác mọi thứ vừa rồi đều là ảo giác.

“Việc này rốt cuộc là sao?”

Chờ tới khi mọi chuyện kết thúc, Hòa Thanh Phong với khuôn mặt kinh hoàng mới dám nhìn về phía trước. Những việc vừa mới diễn ra, thực sự đã vượt quá nhận thức thông thường của ông.

- -----------------

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.