(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lời nói của Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, đôi mắt rét lạnh, nhưng mang theo uy áp chân thật đáng tin của người đứng trên cao.
Trần Thái Tùng nhìn chằm chằm Bùi Nguyễn Minh, đôi mắt hai người chạm nhau ở giữa không trung, giống như có tia lửa bắn ra.
Một lát sau, Trần Thái Tùng mới kìm nén lửa giận của mình, phát ra tiếng cười khẽ nói: “Được lắm, rất tốt!” “Tôi chỉ có thể nói phân hội trưởng Bùi không hổ là một nhân vật đủ hung ác! Nhân vật lớn!” “Nhưng mà anh phải nhớ kỹ, hôm nay khiến Trần Thái Tùng tôi mất mặt, ngày mai Trần Thái Tùng tôi sẽ đòi lại mối nhục này!” “Bốp bốp!”
Sau khi nói xong, Trần Thái Tùng tự tát mình hai cái, còn đi tới trước mặt Phương Diệu Nga “bốp” một tiếng quỳ xuống, cung kính nói: “Cô Phương, ngại quá, hôm nay tôi uống say, nếu có chỗ nào đắc tội, mong cô bỏ qua cho!”
Nhìn thấy Trần Thái Tùng vẫn luôn hung hãn ương ngạnh, vậy mà lúc này lại cụp đuôi lại để đối nhân xử thế, còn ngoan ngoãn quỳ xuống xin lỗi.
Lúc này, vô số người đều trợn tròn mắt nhìn. Trường hợp này, chẳng lẽ không nên vung tay sao?
Với thực lực của Hồng Hưng mà nói, một cuộc điện thoại sẽ gọi được mấy nghìn người tới, hẳn là chuyện mấy phút đúng không?
Nhưng vậy mà Trần Thái Tùng lại nhịn xuống, vậy mà ở trước mặt công chúng, giữa ban ngày ban mặt, quỳ xuống cầu xin tha thứ? Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Chỉ có thể nói, người này chẳng những là nhân vật lớn, còn là một nhân vật có được dẫn được. “Đi thôi!”
Sau khi xin lỗi xong, Trần Thái Tùng đứng dậy, xoay người rời đi.
Anh ta đi sạch sẽ lưu loát, thậm chí không thèm liếc mắt nhìn Bùi Nguyễn Minh lấy một cái, chẳng qua gương mặt âm trầm, đều là hơi thở oán hận tới cực hạn.
Tuy hôm nay hai bên xung đột không lớn lắm, nhưng mà từ căn bản, Bùi Nguyễn Minh đã giẫm lên mặt mũi của Hồng Hưng, ân oán giữa hai bên đã không có khả năng hòa giải.
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nhìn Trần Thái Tùng rời đi, trên mặt lộ ra một chút biểu cảm hứng thú.
Chó cắn người sẽ không sủa, thái độ phong cách làm việc của thái tử Trần lúc này, đã nói rõ lên điểm ấy.
Thôi Văn Triết thở dài một hơi, nói khẽ: “Tổng giám đốc Bùi, chuyện này...
Bùi Nguyên Minh xua tay, ý bảo anh ta đừng nói tiếp nữa.
Hôm nay Trần Thái Tùng xuất hiện, chắc chắn không phải là ngẫu nhiên gì, chẳng qua Bùi Nguyễn Minh tin tưởng, nhà họ Thôi sẽ không gài hàng mình tới mức ấy. Chỉ có thể nói, phía sau Trần Thái Tùng và Hòa Ngọc Lân còn có một người khác, năng lực của người này không nhỏ đâu. “Thái tử Trần, họ Bùi kia quá kiêu ngạo, vậy mà dám tát anh hai cái, người như vậy tôi cảm thấy nên trực tiếp giết chết anh ta đi!” “Ở Cảng Thành và Las Vegas địa bàn của chúng ta, xử lý anh ta, trực tiếp ném vào trong vùng biển quốc tế cho cá ăn, còn có người đuổi tới gây sự với chúng ta sao?” Trong xe thương vụ chậm rãi lái khỏi câu lạc bộ tư nhân, Hòa Ngọc Lân che mặt, vừa bôi thuốc đỏ vừa bực tức mở miệng. “Tên khốn nạn này, không chỉ không cho nhà họ Hòa chúng tôi mặt mũi, còn không cho Hồng Hưng các anh mặt mũi!” “Anh không làm gì như vậy, chẳng lẽ giữ anh ta về nhà ăn tết sao?” “Tôi thực sự không tin, Hồng Hưng không áp được anh ta!" Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Lúc này thái độ của Hòa Ngọc Lân rất rõ ràng, chính là hận Bùi Nguyễn Minh thấu xương, chỉ mong giết chết được anh. “Áp anh ta sao?”
Trần Thái Tùng dựa lưng vào ghế, vừa dùng túi chườm nước đá dán sát vào mặt, vừa cười mỉa nói: “Anh cảm thấy, Trần Thái Tùng là tên phế vật để mặc người ta ức hiếp à?” “Người nào muốn giẫm lên tôi, đều có thể giẫm lên đầu tôi sao?” “Chẳng lẽ anh cảm thấy, tôi không muốn giết chết tên đó à?” “Nhưng mà hẳn là anh đã thấy rõ tình thế” “Hôm nay là chúng ta đuổi lý, hơn nữa thân phận của tên đó vốn không tầm thường, chúng ta không cúi đầu, nói không chừng sẽ ăn thiệt lớn hơn nữa.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");