(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Nhưng mà tôi nói cho các người biết, lần này người của Cảng Thành các người tri tôi đi, còn hại tôi thành như vậy, chẳng những phải bồi thường tiền thuốc men cho tôi, còn bồi thường phí tổn thất tinh thần nữa!"
*ít nhất cũng phải ba nghìn năm trăm tỷ!” Trịnh Tuyết Dương không mở miệng nói gì, chỉ cần Thanh Linh không sao là được.
Hơn nữa cô còn có chút hoảng hốt, còn đang suy nghĩ chuyện ly hôn với Bùi Nguyên Minh. | Thanh tra ngắt lời nói vô nghĩa của Thanh Linh, nói: “Thưa bà, mọi chuyện đều sẽ xử lý theo pháp luật của Cảng Thành chủng tôi, mấy người bắt cóc bà sẽ phải chịu xử lý của pháp luật, phía bên tôi cũng sẽ bồi thường tương ứng.”
“Ngoài ra, chúng tôi muốn liên lạc với anh Bùi Bùi Nguyên Minh một chút, di động của anh ấy tắt máy, tạm thời chúng tôi không liên lạc được với anh ấy, không biết hai người có biết anh ấy đang ở đâu hay không?”
“Tôi nghe nói, anh ấy là chồng của cô Trịnh Tuyết Dương..." | *Chồng cũ!” Thanh Linh ngắt lời: “Nếu cậu ta vi phạm pháp luật, không có quan hệ gì với chúng tôi, con gái tôi đã ly hôn với cậu tạ rồi!"
“Hơn nữa tối biến thành như vậy, cậu ta có trách nhiệm rất lớn!” “Vi phạm pháp luật?" Thanh tra hơi sửng sốt: "Không không không, chúng tôi tìm anh ấy là bày tỏ cảm ơn!
“Bây giờ anh Bùi chẳng những cứu người, còn giúp chúng tôi tóm được đám bắt cóc không việc xấu gì không làm, dựa theo khẩu cung của mấy tên bắt cóc sống sót, còn có chứng cử ở hiện trường, chúng tôi cơ bản đã biết quá trình xảy ra, hiện giờ là tới tìm anh Bùi xác nhận lại một chút mà thôi.”
Thanh Linh lạnh lùng nói: “Tôi là đương sự, tôi có thể không biết chuyện đã xảy ra sao? Hỏi tôi là được”
Thanh tra mỉm cười nói: "Bà là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, hơn nữa ở trong tình huống như vậy, dễ dàng cảm thấy cảm xúc kích động, có nhiều chuyện bà nhìn chưa chắc đã là sự thực".
“Tôi biết bà vẫn luôn muốn tố cáo anh Bùi giết người”. “Nhưng dựa theo vết thương của bà còn có vết máu ở hiện trường mà nói.” “Anh Bùi đâm là một nhát như vậy, là vì đối phó tên bắt cóc phía sau bà, vì cứu bà!”.
“Hơn nữa một dạo này đã trải qua tính toán, không thương tổn tới nội tạng của bà chút nào, chỉ thương tổn tới da thịt mà thôi.” “Một dao như vậy không đơn giản, cũng không thể dùng vận may đơn thuần để giải thích” “Nếu không vì cứu bà, không có ai đặc biệt đâm ra một dao như thế Những lời này của thanh tra đánh mạnh vào trong lòng Thanh Linh và Trịnh Tuyết Dương. Hai mẹ con đưa mắt nhìn nhau, cho dù thế nào bọn họ cũng không nghĩ tới, Bùi Nguyễn Minh thực sự không có ý giết người. Hơn nữa dựa theo chứng cử thanh tra này cung cấp, lúc ấy Bùi Nguyễn Minh không có lựa chọn nào khác, Nếu anh không làm như vậy, Thanh Linh sẽ phơi thây tại chỗ.
“Ý chính là, Nguyễn Minh chẳng những không có ý giết mẹ tôi, còn làm việc nghĩa không chùn bước cứu bà ấy?” Gương mặt Trịnh Tuyết Dưỡng trắng xanh.
Cô thông qua thanh tra giảng giải lại tình hình hiện trường lúc đó, đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, nếu Bùi Nguyễn Minh không đâm một dao đó, hiện giờ Thanh Linh đã chết thật.
Đâu còn vui vẻ giống như bây giờ? Chỉ trong nháy mắt, loại cảm xúc áy náy và hối hận xuất hiện trong lòng Trịnh Tuyết Dương. Cô muốn đứng dậy, đi tìm Bùi Nguyễn Minh trở về theo bản năng. Thanh Linh lanh tay lẹ mắt, nắm lấy tay Trịnh Tuyết Dương, hừ lạnh nói: “Cứu người cái gì chứ?" “Không có biện pháp cái gì?". “Tôi là đương sự có thể không biết được sao? Cậu ta chính là muốn giết chết tôi!" “Không tạo thành thương tổn đối với tôi, trái lại đã cứu tôi chỉ vì ngẫu nhiên mà thôi!” “Hơn nữa vừa rồi làm trò trước mặt Tuyết Dương và anh Quách, cho nên cậu ta mới nói như vậy!” “Nếu không, bây giờ tôi đã sớm thành một thi thể!”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");