(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hòa Trạch Bình châm một điều xì gà, vẻ mặt rét lạnh. “Tôi nói cho anh biết, trên thế giới này núi cao còn có núi cao hơn!” “Quỳ xuống, nhận lỗi, tự đánh gãy một tay, gọi ông nội!” “Sau đó gọi Phương Diệu Nga đến hầu hạ tôi cả đêm, hôm nay tôi sẽ không đánh chết anh!” “Nếu không nghe lời, tối nay anh sẽ bị tôi ném vào trong biển cho cá ăn!”
Sau khi Hòa Trạch Bình vừa mới nói xong, chỉ thấy Hiroshi Yasuda mặc trang phục Không Thủ Đạo tiến lên một bước, trên mặt đều là sát ý.
Bùi Nguyễn Minh thản nhiên nói: “Nhà họ Hòa các người coi trời bằng vung như vậy sao?” “Ở trong mắt các người, pháp luật không có chút giá trị nào à?”
Hòa Trạch Bình “xùy” một tiếng bật cười: “Pháp luật sao? Ở Cảng Thành anh nói pháp luật với tôi?” “Tôi nói cho anh biết, tối nay ở nơi này, ông đây là pháp luật!” “Lần trước vận may của anh tốt, Thôi Văn Triết che chở cho anh, khiến anh may mắn nhặt được cái mạng chó!” “Nhưng tối nay nơi này là Cảng Thành, không phải Las “Tôi không tin Thôi Văn Triết có năng lực ở nơi này, còn
Vegas!" có thể bảo vệ anh!”
Khi nói chuyện, vẻ mặt Hòa Trạch Bình sung sướng. Nếu bây giờ là ở Las Vegas, anh ta còn có thể kiêng kỵ một chút, dù sao Thôi Văn Triết thực sự không dễ chọc.
Nhưng mà không nghĩ tới hôm nay lại gặp được Bùi Nguyễn Minh ở Cảng Thành, chuyện này thực sự là đi mòn giày sắt tìm không thấy, lúc tìm được chẳng tốn công chi.
Cộng thêm anh ta mới tìm được tay sai dẫn theo bên cạnh, dưới cái nhìn của Hòa Trạch Bình, tối nay có thể thù mới hận cũ tính chung một lượt.
Đôi mắt Thập Tam Muội của Hồng Hưng lóe sáng, sau đó cười mỉa một tiếng nói: “Thì ra là thế, hóa ra là có người nhà họ Thôi làm chỗ dựa, chẳng trách dám cáo mượn oai hùm!” “Nhưng mà quyền thế của nhà họ Thôi chỉ có chút tác dụng ở Las Vegas mà thôi.” “Ở Cảng Thành chúng tôi, không có tác dụng rằm gì!” “Tay ông cụ Thôi dài tới mấy, còn có thể vươn tới Cảng Thành sao?” “Nghĩ hay quá nhỉ?”
Bùi Nguyễn Minh cười từ chối cho ý kiến, thản nhiên nói: “Có khả năng các người hiểu lầm một chút. “Lần trước Thôi Văn Triết tới, người được cứu không phải tôi, mà là Hòa Trạch Bình anh. “Tên kia, anh làm ra vẻ quá rồi đấy!” Hòa Trạch Bình giận quá hóa cười, lúc này vỗ tay một cái thật to, chỉ về phía Bùi Nguyễn Minh. “Làm thịt anh ta!” "Ram..."
Hiroshi Yasuda không nói lời vô nghĩa, mà giơ một chân lên trước, thân thể xông về trước cùng với vung một quyền ra, sấm vang chớp giật, sát khí lan tràn.
Hiroshi Yasuda thân là Thiên Kiêu Không Thủ Đạo thế hệ trẻ của Đảo Quốc, vẫn luôn vô cùng tự tin.
Đặc biệt là sau khi tới Cảng Thành, anh ta được vô số người thổi phồng, lại càng khiến anh ta cảm thấy mình vô cùng trâu bò.
Cho nên hôm nay nhìn thấy Bùi Nguyễn Minh lặp đi lặp lại làm ra vẻ nhiều lần, Hiroshi Yasuda chỉ cảm thấy Bùi Nguyễn Minh thực sự không biết sống chết.
Anh ta vừa ra tay là sử dụng sát chiêu, ở dưới cái nhìn của Hiroshi Yasuda, một quyền của mình cho dù không có biện pháp đánh chết Bùi Nguyễn Minh tại chỗ, nhưng đánh anh thành tàn phế hẳn là không có vấn đề gì lớn.
Nhìn thấy lúc này Bùi Nguyên Minh còn đứng yên tại chỗ không cử động, đám người Thập Tam Muội của Hồng Hưng cho rằng Bùi Nguyễn Minh bị dọa ngốc. Trong đôi mắt của bọn họ ẩn chứa trêu tức, giống như cảm thấy Bùi Nguyên Minh sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Mấy người phụ nữ lại càng vòng hai tay quanh ngực, đợi cảnh tượng Bùi Nguyễn Minh quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Hòa Trạch Bình thì kéo một cái ghế ra ngồi xuống, bắt chéo hai chân nhìn hình ảnh Bùi Nguyễn Minh vùng vẫy giãy chết.
Dù sao mấy ngày hôm trước ở câu lạc bộ tư nhân bị Bùi Nguyễn Minh vả mặt, đối với Hòa Trạch Bình mà nói là chuyện vô cùng nhục nhã, vậy mà hôm nay gặp lại, tất nhiên là phải lấy lại mặt mũi rồi nói sau. “Tên này chết chắc rồi!”
Ngay lúc ý niệm này xuất hiện trong lòng mọi người, chỉ thấy vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nâng tay trái lên, cong ngón tay búng ra.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");