(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trịnh Tuyết Dương bị đánh một cái đến mức sưng cả mặt, có chút không kịp phản ứng.
Mà những cảnh sát bên cạnh cô lại làm như không thấy, hơn nữa từng người đều ở đó lục tung.
“Anh tự, rốt cuộc các người có ý gì?”
“Chẳng phải hôm qua chúng ta vẫn còn trò chuyện vui vẻ à?"
“Vì sao hôm nay.”
Trịnh Tuyết Dương không muốn trực tiếp cùng đám người này trở mặt, lúc này cô vô thức nhìn qua Hòa Ngọc Lân đứng cách đó không xa.
“Bốp bốp.”
Người phụ nữ mặc váy đỏ kia thuận tay tát Trịnh Tuyết Dương thêm hai cái.
“Trịnh Tuyết Dương, cô ở đây giả bộ làm cái gì chứ?".
“Hôm qua anh tư Hòa vừa dẫn cô đi thăm Đổ Bài, sau đó tối hôm qua Đổ Bài lập tức bị mất trộm!”
“Không phải cô trộm thì còn ai vào đây nữa hả?”
Trịnh Tuyết Dương vội vàng đáp: “Không thấy Đổ Bài nữa ư? Là một khối Đổ Bài mà chị thứ chín của nhà họ Chân chúng tôi và anh tư Hòa hợp tác sao?"
“Giả bộ, cô tiếp tục giả vờ đi!”
“Đối với cô, anh tư Hòa chính là một tấm chân tình, cô lại có thể đối xử với anh Tư như thế”
“Cô thật đúng là không bằng heo chó, hôm nay Hứa Thanh Trúc tôi không đánh chết cô thì tôi sẽ theo họ cô.”
Rõ ràng người phụ nữ tên Hứa Thanh Trúc kia là người luyện võ, cho nên lúc này đây cô ta ra tay rất độc ác.
Cho dù lúc này Trịnh Tuyết Dương đã không giống với ngày xưa nữa, nhưng cũng bị mấy cái tát của Hứa Thanh Trúc làm cho liên tiếp lùi về sau.
“Bốp”.
“Nhanh nhận tội cho tôi.”
“Bốp”
“Sau đó nhanh chóng lấy Đổ Bài ra đây!”
“Bốp!”
“Đây chính là đồ trộm cắp, đồ không biết liêm si”
Vẻ mặt Hứa Thanh Trúc tràn ngập dữ tợn, cô ta tiện tay tát mười cái.
“Cô có biết Đổ Bài đại biểu cho cái gì không? Tôi nói cho cô biết, nếu như hôm nay cô không lấy ra khối Đổ Bài của anh tự, tôi sẽ khiến cho Trịnh Tuyết Dương có phải ngồi tù mục xương”
Lúc này đây vẻ mặt Hứa Thanh Trúc hùng hổ dọa người.
Hôm qua lúc Trịnh Tuyết Dương và Hòa Ngọc Lân gặp mặt, đối với Trịnh Tuyết Dương, Hòa Ngọc Lân đã tỏ ra mấy phần mê luyến, đồng thời còn có ý tứ theo đuổi.
Mặc dù nói mấy cậu chủ nhà giàu gì đó đều phong lưu phóng khoáng, thế nhưng thân là vị hôn thê của Hòa Ngọc Lân, Hứa Thanh Trúc tuyệt đối không cho phép xảy ra loại chuyện này trên người Hòa Ngọc Lân.
Vốn dĩ cô ta muốn tìm cơ hội trừng trị Trịnh Tuyết Dương, hiện tại vừa hay gặp được chuyện này, cô ta đương nhiên là sẽ ra tay ác độc.
Một người phụ nữ tay trói gà không chặt như Trịnh Tuyết Dương sao có thể là đối thủ của Hứa Thanh Trúc chứ, lại thêm vệ sĩ của cô đều bị vệ sĩ nhà họ Hòa áp chế, vì thế lúc này đây, Trịnh Tuyết Dương chỉ có thể để mặc cho Hứa Thanh Trúc tát mình hết cái này đến cái khác.
Máu nhanh chóng theo khóe miệng của cô chảy ra.
“Cậu tư, mợ chủ, đã tìm được Đổ Bài rồi”
Lúc này một người mặc trang phục cảnh sát chạy ra, trong tay anh ta cầm một cái túi nhựa, bên trong là một khối ngọc bài tinh xảo cỡ chừng bàn tay.
Đổ Bài, Đổ Bài trong truyền thuyết.
Ở nơi như Las Vegas này, nghe nói tổng cộng chỉ có sáu khối Đổ Bài, cho dù là bất kỳ một khối Đổi Bài nào đều có thể xây dựng sáu sòng bạc ở Las Vegas.
Cho nên bất kỳ một khối Đổ Bài nào đều tương đương với một sọt tiền, một cái bồn tụ bảo.
Chỉ cần có Đổ Bài thì có thể hô mưa gọi gió ở đất Las Vegas này.
Mà cái gọi là khối Đổ Bài này, bên trên đó khắc mấy chữ tinh xảo.
Điều này đại biểu cho chính phủ ở Las Vegas cấp cho cậu tư nhà họ Hòa - Hòa Ngọc Lân khối Đổ Bài đó.
Vẻ mặt Trịnh Tuyết Dương hoàn toàn thay đổi.
“Sao có thể như vậy được chứ? Sao khối Đổ Bài này lại có thể xuất hiện trong nhà tôi?”
“Bốp!”.
Hứa Thanh Trúc đi lên một bước tát thẳng mặt Trịnh Tuyết Dương.
“Con khốn, tàng chứng đều ở đây, cô còn không chịu thừa nhận”
- -----------------
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");