(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lúc sắc mặt Phương Diệu Nga điên cuồng thay đổi, chỉ thấy cửa đại sảnh bị người ta mở ra một lần nữa, sau đó có mấy chục vệ sĩ quốc tịch nước ngoài xông vào trong phòng.
Mà trước đám người, có một người tóc vàng mặc áo da màu đen, dáng người cô ta vô cùng nóng bỏng, gương mặt xinh đẹp, mang theo phong tình nước khác.
Nhưng mà lúc này đôi mắt cô ta giống như dao găm nhìn chằm chằm về phía Bùi Nguyên Minh.
Mà đôi mắt đám vệ sĩ quốc tịch nước ngoài khác cũng lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Minh và Phương Diệu Nga, giống như sẽ ra tay bất cứ lúc nào.
Sắc mặt Phương Diệu Nga biến đổi một lát, cuối cùng nghiến răng nói: "Hòa Trạch Bình anh không biết xấu hổ à?”
“Vậy mà anh bắt cóc nhiều nhân viên của tôi như thế!”
“Anh đường đường là cậu ba nhà họ Hòa, sao làm việc không biết xấu hổ như vậy?”
“Bắt cóc?”
Hòa Trạch Bình nở nụ cười.
“Cô Phương, tuy vừa rồi tôi cho cô xem video clip, nhưng chuyện này cũng không chứng minh được gì, cô trăm ngàn lần đừng ngậm máu phun người!”.
“Hòa Trạch Bình tôi là cậu ba của nhà họ Hòa ở Las Vegas, luôn là thương nhân làm ăn chân chính, làm buôn bán hợp pháp!”
“Sòng bài trên danh nghĩa của tôi, mỗi ngày đều có vô số tiền vào túi, cô cảm thấy nhân vật như tôi cần bắt cóc sao?”
“Cô có thể đi báo cảnh sát, nhìn xem có người nào tin lời cô hay không?”
Phương Diệu Nga tức giận tới mức cười lạnh lùng, lạnh giọng nói: “Hòa Trạch Bình, bớt nói mấy lời linh tinh đi, nhanh thả người!”
“Ừm, đại khái là nửa tiếng trước, ngay lúc các người rời đi.”
Hòa Trạch Bình thản nhiên mở miệng, đồng thời còn châm một điếu xì gà, nuốt mây nhả khói.
“Đám nhân viên này của cô, vậy mà chạy tới nhà kho của tôi, muốn xem xét trong kho của tôi có đống hàng của các người hay không?”
“Nhưng không thể ngờ tới bị bảo vệ của tôi phát hiện ra, còn bắt hết lại”
“Cho nên cô Phương, bây giờ chúng tôi là đang tự vệ đúng đắn.”
“Dựa theo quy củ của Las Vegas, cho dù tôi bảo người trực tiếp chém đứt dây thừng, cũng sẽ không có ai nói gì?
“Bởi vì tôi đang bảo vệ an toàn tài sản của tôi một cách hợp pháp!”
“Pháp luật ở Las Vegas và pháp luật ở Đại Hạ cô có chút chênh lệch nhỏ”
“Nói ví dụ, luật pháp bên chúng tôi là luật pháp biển cả, các cô là luật pháp đất liền."
“Cô biết cái gì là bồi thẩm đoàn hay không?”
“Nếu báo cảnh sát mà nói, bồi thẩm đoàn của Las Vegas sẽ phải bảy người tới thẩm tra xử lý chuyện này, xem giữa chúng ta ai đúng ai sai”
“Nhưng mà tôi cần phải nhắc nhở cô Phương có một cầu, bồi thẩm đoàn của Las Vegas, có bảy mươi phần trăm là người nhà họ Hòa chúng tôi.”
Vẻ mặt Hòa Trạch Bình lạnh nhạt, nói xong những lời bùng nổ trời đất đầu tiên, đã khiến sắc mặt Phương Diệu Nga thay đổi.
Cô ta biết địa vị của nhà họ Hòa ở Las Vegas, nhưng mà không thể ngờ tới nhà họ Hòa thực sự có thể một tay che trời.
Lúc này Quách Anh Hùng tiến lên một bước, đi tới trước mặt Phương Diệu Nga, thản nhiên nói: “Đàn em, Las Vegas là địa bàn của cậu ba nhà họ Hòa, đừng nói là cô, cho dù là cậu Phương các cô, cũng phải nể mặt cậu chủ ba Hòa ba phần."
“Cô chỉ là một đứa con gái sắp bị nhà họ Phương ở Yến Kinh từ bỏ, cô có tư cách gì kêu gào với cậu chủ ba?”
“Nếu tôi là cô mà nói, bây giờ tôi đã thức thời quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.”
“Như vậy cậu chủ ba sẽ thương hương tiếc ngọc, nhất định sẽ đối xử với cô thật tốt!”
Sau khi nói xong những lời này, Quách Anh Hùng ngửa đầu cười ha ha, trên gương mặt đều là tươi cười tà ác âm mưu thực hiện được.
Phương Diệu Nga cắn môi, lạnh giọng nói: “Quách Anh Hùng, anh không biết xấu hổ, uổng công tôi tin tên tiểu nhân như anh!”
“Anh đừng mơ tôi trả tiền hoa hồng cho anh!”
“Tiền hoa hồng?” Vẻ mặt Quách Anh Hùng bỉ ổi, cười nói: “Đợi cậu chủ ba chơi cô ngản rồi, cô không phải là tiền hoa hồng của tôi sao?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");