Chàng Rể Quyền Thế

Q.818025 - Chương 2263: Chương 2264




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giọng nói của người đàn ông mặc áo sơ mi hoa này mới vang lên, mấy chục người đàn ông vạm vỡ ở phía xa đều đi tới, cả đám đều cười mỉa nhìn Phương Diệu Nga, bộ dạng giống như muốn ăn thịt người.

Vẻ mặt Phương Diệu Nga thay đổi, một lát sau lạnh giọng nói: “Tổng giám đốc Hòa, những lời này là thật sao?” “Thật, còn thật hơn cả trân châu! Nếu tôi lừa gạt cô mà nói, thì cả nhà tôi sẽ chết hết!” Người đàn ông mặc áo sơ mi hoa này mở miệng thề. “Nhưng mà nếu cô nôn ra, có lẽ không phải chỉ bồi thường tiền hàng đơn giản như vậy đâu, đến lúc đó, có lẽ ngay cả người của cô cũng phải bồi thường cho tôi!”

Nghe thấy câu này, đám đàn ông vạm vỡ ở xung quanh đều nở nụ cười mỉa đầy hàm ý sâu xa, cả đám đánh giả Phương Diệu Nga từ trên xuống dưới lộ ra hương vị mập mờ.

Vẻ mặt Phương Diệu Nga lạnh lùng, lúc này kìm nén cảm giác ghê tởm nắm lấy chén trà, muốn uống hết.

Nhưng vào thời khắc quan trọng, chỉ thấy Bùi Nguyên Minh tiến lên một bước, “bốp” một tiếng hất chén trà rơi xuống đất. “Một đám đàn ông cao to vạm vỡ, bắt nạt một cô bé mà tính là có bản lĩnh sao?” “Hơn nữa lấy một lượng lớn lá trà hai mươi năm về trước ra vu oan lừa gạt, các người không thấy mất mặt sao?”. truyện ngôn tình

Bùi Nguyễn Minh đeo khẩu trang nói chuyện, chắn trước người Phương Diệu Nga, giọng nói lạnh nhạt mở miệng, lập tức khiến gương mặt Phương Diệu Nga hơi dịu đi một chút. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Lúc này Phương Diệu Nga kìm nén cảm giác ghê tởm ngồi xổm xuống kiểm tra vài lần, sau khi nhìn vài lần, mới đứng dậy lạnh lùng nói: "Không sai, đống lá trà này của các người ít nhất cũng phải hai mươi năm trở lên, căn bản không phải loại trà mới tôi giao cho các người. “Tổng giám đốc Hòa, tôi làm kinh doanh với anh, lấy chân thành đối đãi, sau khi anh nhận hàng lại lấy một lượng lớn lá trà hỏng lừa tôi, anh làm như vậy có suy nghĩ cẩn thận chưa?”

Nghe Bùi Nguyên Minh và Phương Diệu Nga nói như vậy, sắc mặt người đàn ông mặc áo sơ mi hoa hơi đổi, nhưng rất nhanh anh ta cười mỉa nói: “Tổng giám đốc Phương, cô nói cô gửi trà mới tới, thì là trà mới sao?” “Vậy trà ở chỗ chúng tôi là trà gì đây? Những lá trà này vừa mới được chuyển từ chỗ chứa hàng ra!” “Hàng hóa chúng tôi nhận được là một lượng lớn!” “Tôi mặc kệ cô dùng trà mới hay là trà cũ, tóm lại, cô phải cho tôi một câu trả lời hài lòng!” “Cứ dựa theo hợp đồng bồi thường gấp mười lần, hoặc là tôi vứt hết các cô vào trong vùng biển quốc tế cho cá ăn!" “Hai con đường, tự cô chọn đi!” “Bằng không tôi thì dễ nói, nhưng những anh em của tôi thì khó mà nói!” Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!

Sau khi nói xong, người đàn ông mặc áo sơ mi hoa này cầm một con dao bổ dưa hấu trên bàn bên cạnh mình, vẻ mặt lạnh lùng. Đảm lưu manh khác cũng xoay cổ, vẻ mặt lạnh lẽo. “Bồi thường tiền!” “Không bồi thường tiền thì sẽ cho cô biết tay!” “Nam thì ném hết vào biển cho cá ăn, nữ thì chơi đã xong sẽ bán cho khu giải trí!” “Cho dù thế nào, đều phải bù lại những tổn thất này của chúng tôi!” “Đúng vậy!” “Các anh em, lên!”

Mấy chục người kêu đánh kêu giết, lúc này trực tiếp xông về phía Phương Diệu Nga và Bùi Nguyên Minh.

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, tiến lên một bước, trở tay tát một cái. “Bốp!”

Người đàn ông vạm vỡ đi đầu bay ngược ra sau, đập trúng bảy tám người ở phía sau, cũng khiến thế xông lên của đám đàn ông vạm vỡ chậm lại. "Bop!"

Lại là một cái tát, lại có người bay ngược ra sau. “Bốp bốp bốp!

Liên tục mười mấy cái tát đánh ra, đợi lúc Phương Diệu Nga lấy lại tinh thần, giữa sân đã không có người đứng vững được. “Thằng khốn kiếp!” “Kinh doanh hố chúng tôi, còn dám đánh người sao?” “Coi ông đây là người nào?” "Ra tay ở Las Vegas, anh muốn chết sao?" Người đàn ông mặc áo sơ mi hoa bị Bùi Nguyễn Minh tát che mặt đứng dậy, vẻ mặt khó có thể tin.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.