(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tuy mặt bị đánh sưng lên, nhưng lúc này
Long Kiến Công vẫn muốn lấy lại mặt mũi.
Anh ta vô cùng tự tin, dựa vào tên tuổi của
nhà họ Long và nhà họ Phương, vẫn có thể áp
chế được Đường Thiên Đồ.
Anh ta cũng tin tưởng, tổng giáo đầu đã xuất
ngũ ba năm, không có khả năng làm chỗ dựa
vững chắc cho Đường Thiên Đồ, che chở cho một
tên ở rể.
“Đầu óc anh có bệnh có phải không?”
Đường Thiên Đồ cười mỉa một tiếng.
“Anh thân là người của quân đội, chẳng lẽ
không biết rõ, đại trưởng lão của quân đội năm
lần bảy lượt mời tổng giáo đầu nhà tôi đảm nhiệm
tổng giáo đầu của quân khu chín, chuyện này có ý
nghĩa gì, anh không hiểu sao?”
“Chỉ cần tổng giáo đầu nhà tôi gật đầu, sau
này anh ấy sẽ là đại trưởng lão của quân đội!”
“Hơn nữa đừng nói là anh, cho dù gia chủ nhà
họ Long và nhà họ Phương các anh đứng ở đây,
tôi cũng sẽ nói cho bọn họ một câu như vậy!”
“Đắc tội Bùi Nguyên Minh, chính là đắc tội cả
Đường Đao Doanh!”
“Nếu không tin, anh có thể thử xem!”
“Còn nữa, tôi còn chưa truy cứu trách nhiệm
của anh!”
“Thân là người của quân đội, dẫn theo cấp
dưới diễu võ dương oai, cho dù làm lính, nhưng lại
mắt đi mày lại với người của Đảo Quốc!”
“Bất cứ một chuyện nào đều là trọng tội, có
thể đưa anh lên tòa án quân đội!”
“Nếu ông nội và ba anh biết rõ chuyện này,
anh có tin bọn họ sẽ tự tay đánh gấy chân anh
hay không!”
Lúc này trên mặt Đường Thiên Đồ đều là ý
lạnh.
Không nói tới thân phận thực sự của Bùi
Nguyên Minh.
Đơn thuần là Long Kiến Công dẫn theo binh sĩ
vẽ đường cho hươu chạy như vậy, anh ta nhìn mà
chướng mắt.
Ý nghĩa tồn tại của quân đội, chính là bảo vệ
quốc gia, mà không phải trở thành tay đấm, chỗ
dựa vững chắc của nhà quyền quý.
Nếu như ngay cả điểm này cũng không rõ
ràng, Long Kiến Công vẫn nên cút đi thì hơn!
“Đắc tội Bùi Nguyên Minh, chính là đắc tội
anh, đắc tội Đường Đao Doanh...” Long Kiến Công
nghiến răng nghiến lợi: “Thì ra tên ở rể này từng
tòng quân, còn từng lăn lộn dưới trướng Đường
Đao Doanh các anh?”
“Đường Đao Doanh các anh không phải vẫn
luôn tự xưng, trong doanh luôn xuất ra Binh
Vương sao?”
“Khi nào thì một tên ở rể cũng có thể lọt vào
mắt xanh của Đường Đao Doanh các anh rồi?”
“Đường Thiên Đồ, anh muốn bảo vệ tên ở rể
này, tôi không có ý kiến, nhưng anh có thể đừng
tìm lý do sứt sẹo như vậy, đây là làm mất mặt
Đường Đao Doanh các anh...”
“Bốp!”
Đường Thiên Đồ lại tát mạnh một cái: “Liên
quan cái rắm với anh!”
“Đại ca của tôi đồng ý cho tôi che chở, là vinh
hạnh của tôi!”
Lúc này sắc mặt Yukiko Ishikawa liên tục thay
đổi, cuối cùng cô ta tiến lên một bước, cười mỉa
mở miệng.
“Đường Thiên Đồ! Bùi Nguyên Minh giết chị
em nhà Miyamoto của Đảo Quốc tôi, đại sứ quán
của Đảo Quốc tôi đã trình thư, yêu cầu xử lý
chuyện này!”
“Thống lĩnh Long muốn dẫn người đi, là vì
điều tra rõ ràng, cho Đảo Quốc chúng tôi một câu
trả lời thỏa đáng!”
“Anh dẫn người đi như vậy, anh gánh chịu nổi
hậu quả hay không?”
“Nhỡ đâu hai nước trở mặt, bởi vậy mà dùng
binh, anh chịu trách nhiệm được không?”
“Bốp
Đường Thiên Đồ đi lên trước, trực tiếp tát
mạnh hai cái, tát Yukiko Ishikawa miệng mũi phun
máu.
“Cút sang một bên!”
“Chỉ là Đảo Quốc, năm đó ở chiến trường Âu
Á bị chúng tôi đánh tè ra quần!”
“Sao thế, hai năm qua Đại Hạ chúng tôi cho
các người chút mặt mũi, cho các người có thể tới
Đại Hạ làm ăn buôn bán, bán được ít, các người
cảm thấy mình khá lắm sao?”
“Quên năm đó tổng giáo đầu giãm các người
thành phân chó trên đất rồi hả?”
“Cô đi về hỏi Thiên Hoàng Đảo Quốc các cô,
xem gã ta còn dám nói những lời này trước mặt
Đường Đao Doanh chúng tôi hay không?”
“Khai chiến à? Đường Đao Doanh chúng tôi ra
tay, có thể trực tiếp san bằng các người có tin
không?”
“Còn chị em nhà Miyamoto vì sao lại chết,
không phải trong lòng các người biết rất rõ sao?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");