(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vô số người muốn quỳ xuống bám lấy Phương Lan Ngọc, Phương Lan Ngọc đến từ một trong mười gia tộc đứng đầu, lúc này giống như con chó quỳ gối trước mặt Bùi Nguyên Minh, cầu xin anh tha thứ.
“Bốp!”
Bùi Nguyên Minh đá Phương Lan Ngọc ngã xuống đất, sau đó anh võ tay, nhìn xung quanh một lát, thản nhiên nói: “Tôi dẫn hai người của Đảo Quốc này đi, bây giờ không có ai có ý kiến gì đúng không?”
Bây giờ toàn trường câm như hến, không còn ai dám nhảy ra.
Luận về người, bên cạnh Bùi Nguyên Minh còn có mấy chục người.
Luận về võ lực, đại sư Đoạt Mệnh bị phế.
Luận về năng lực, một cuộc điện thoại của Bùi Nguyên Minh có thể khiến Trương Minh Viên tự mình dẫn đội đến.
Luận về mạng lưới quan hệ, Phương Lan Ngọc bị ép quỳ xuống cầu xin tha thứ...
€ó thể nói, cho dù là ở mức độ nào, bây giờ Phương Lan Ngọc và Hạ Mộc Diệp đều thua, thua hoàn toàn! Lúc này vẻ mặt Miyamoto Sakura lại càng tuyệt vọng, bởi vì cô ta biết, dựa vào đám người Đại Hạ này, muốn cứu cô ta đã hoàn toàn không có khả năng! Trên du thuyền ở sông Hoàng Hà.
Trước mặt Bùi Nguyên Minh là một khay đồ nướng, phía trên có xiên thịt dê đang không ngừng quay cuồng, tỏa ra hương vị mê người.
Bùi Nguyên Minh tự mình cầm một xiên thịt dê ăn, sau đó nhiệt tình mở miệng nói: “Cô Miyamoto, có muốn ăn một xiên không? Đây là một trong những món đặc sắc của Đại Hạ đấy”
“So với nấm nướng của Đảo Quốc các cô, không biết ngon hơn bao nhiêu lần”
“Không có khẩu vị”
Miyamoto Sakura giống như nhìn thấu lúc này Bùi Nguyên Minh sẽ tạm thời không muốn giết mình, cô ta hít sâu một hơi, nói: “Bùi Nguyên Minh, ra giá của anh đi!”
“Để chị em chúng tôi rời đi, để chị em chúng tôi sống sót!”
“Muốn giá gì, anh nói đi!”
Trước mặt Bùi Nguyên Minh là một khay đồ nướng, phía trên có xiên thịt dê đang không ngừng quay cuồng, tỏa ra hương vị mê người.
Bùi Nguyên Minh tự mình cầm một xiên thịt dê ăn, sau đó nhiệt tình mở miệng nói: “Cô Miyamoto, có muốn ăn một xiên không? Đây là một trong những món đặc sắc của Đại Hạ đấy”
“So với nấm nướng của Đảo Quốc các cô, không biết ngon hơn bao nhiêu lần”
“Không có khẩu vị”
Miyamoto Sakura giống như nhìn thấu lúc này Bùi Nguyên Minh sẽ tạm thời không muốn giết mình, cô ta hít sâu một hơi, nói: “Bùi Nguyên Minh, ra giá của anh đi!”
“Để chị em chúng tôi rời đi, để chị em chúng tôi sống sót!”
“Muốn giá gì, anh nói đi!”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên ăn một xiên nướng, sau đó mỉm cười nói: “Cô Miyamoto, có phải là cô quá tự tin rồi hay không?”
“Gô quên, bây giờ cô là tù nhân của tôi sao?”
“Cô có tư cách gì nói những lời này với tôi?”
“Cứ điểm của Kashima Shinto Ryu ở thủ đô, đều bị tôi nhổ sạch!”
“Phương Trung Nghĩa đã bị tôi bức về Yến Kinh”
“Cả thủ đô này, không có bất cứ người nào có thể giúp cô, bây giờ cô không là gì cả”
“Ở trong tình huống như vậy, cô cảm thấy cô có giá mạng sống gì?”
“Tôi không giết cô, đơn thuần là vì chưa tới lúc mà thôi.”
“Lát nữa tối rồi, tôi ăn uống no đủ, tôi sẽ cùng ném hai chị em cô vào trong sông, cho cá ăn.”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói, nhưng khiến mí mắt Miyamoto Sakura giật giật điên cuồng.
Khổ tâm tốn sức kinh doanh nhiều năm ở Đại Hạ, vì Kashima Shinto Ryu và tập đoàn nhà Miyamoto trả giá rất lớn.
Nhưng mà tâm huyết nhiều năm như vậy, toàn bộ đều đã bị hủy trong tay tên khốn nạn Bùi Nguyên Minh này! Lúc này, Miyamoto Sakura có kích thích muốn bóp chết Bùi Nguyên Minh.
Nhưng mà cô ta biết rất rõ, mình chẳng những không động được Bùi Nguyên Minh, hơn nữa lúc này Bùi Nguyên Minh muốn giết mình, chỉ là chuyện một câu mà thôi.
Tù nhân, không có tôn nghiêm gì đáng nói.
Đồng thời cho dù thế nào, cô ta cũng phải còn sống về Đảo Quốc.
Chỉ cần có thể còn sống trở về, cô ta sẽ là công thần! Vừa nghĩ tới đây, Miyamoto Sakura đong đưa làn váy của mình, lộ ra đôi chân dài thẳng, sau đó mỉm cười dịu dàng nói: “Anh Bùi, chỉ cần anh đưa ra điều kiện, anh đều có thể đạt được, tôi cũng tuyệt đối sẽ đồng ý với anh”
“Mà cuối cùng đổi lấy chỗ tốt, tuyệt đối đáng giá hơn cái mạng này của tôi, anh cảm thấy được đúng không?”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Rất xin lỗi, không phải dân tộc tôi, tất có dị tâm”
“Loại người như cô còn sống, tôi cảm thấy là uy hiếp đối với Đại Hạ tôi, cho nên lát nữa tôi tiễn cô lên đường đi.”
“Nếu không, sao có thể làm...
Thất vọng hành vi việc làm của cô Miyamoto ngày hôm nay?”
- -----------------
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");