(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Cậu! Vậy mà cậu phế đi tu vi mấy chục năm của tôi...”
“Thằng ranh conl”
“Cậu đáng xấu hổi”
Lúc này, biểu cảm của đại sư Đoạt Mệnh vặn vẹo tới cực hạn, bộ dạng giống như muốn liều mạng với Bùi Nguyên Minh.
Nhưng mà còn chưa nói xong, cả người anh †a lại “ầm”
một tiếng ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
“Khốn nạn! Cậu đúng là làm càn Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh tát đại sư Đoạt Mệnh ngã xuống đất lần nữa, mười mấy bảo vệ nhà họ Hạ hoàn toàn phẫn nộ.
Bọn họ nâng họng súng lên, chĩa về phía Bùi Nguyên Minh.
“Họ Bùi kia, cậu có biết mình đang làm gì hay không?”
“Cậu có biết mình đang làm gì không hả?”
“Cậu có biết hậu quả khi làm như vậy hay không?”
Người thanh niên quỳ trên đất lạnh lùng mở miệng.
“Đại sư Đoạt Mệnh không phải người cậu có thể trêu chọc, cũng không phải người cậu có thể thương tổn!”
Người thanh niên tóc dài này hoàn toàn không có biện pháp tiếp nhận Bùi Nguyên Minh có thể kêu gào trước mặt Hạ Mộc Diệp người trong lòng mình.
Anh ta hi vọng mình có thể đạp Bùi Nguyên Minh một cái ngã xuống đất, bị mình tùy ý giãm lên.
Chỉ tiếc, anh ta ngay cả khiến Bùi Nguyên Minh nhìn thẳng cũng không có tư cách.
“Đi thôi.”
Bùi Nguyên Minh nhún vai, xoay người định rời đi.
Hạ Mộc Diệp nhìn thấy cảnh tượng này, gương mặt âm trầm tới cực hạn, lúc này híp mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, chuẩn bị vung tay bất cứ lúc nào.
Nhưng mà ngay lúc Hạ Mộc Diệp chuẩn bị bước ra nửa bước...
Lúc này, trên tầng hai truyền tới tiếng bước chân dày đặc.
Ngay sau đó, mười mấy người của Long Điện mặc đồng phục, vác súng trên vai, đạn lên nòng nhảy từ tầng hai xuống, trực tiếp chặn đường đi của đám Bùi Nguyên Minh.
So với đám bảo vệ, khí thế người của Long Điện càng thêm kinh người, chẳng qua chỉ là một động tác tùy ý mà thôi, giống như có vẻ được huấn luyện nghiêm chỉnh, khiến bầu không khí ở đại sảnh nghiêm trọng hơn.
“Bùi Nguyên Minh, ai nói cậu có thể rời đi!”
“Cậu nghĩ nơi này là nơi nào?”
“Cậu muốn tới thì tới, muốn đi thì có thể đi sao?”
“Có phải là cậu quá coi trọng mình rồi hay không?”.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Cùng với người của Long Điện xuất hiện, chỉ thấy ở chỗ tầng hai, một người phụ nữ mặc lễ phục dạ hội màu đỏ đi ra.
Cô ta chậm rãi đi từ trên tầng hai xuống, phía sau là mấy cô gái vô cùng kiêu ngạo, vẻ mặt trong veo mà lạnh lùng.
Gương mặt cô ta xinh đẹp, dáng người cao gầy mà yểu điệu, quan trọng nhất chính là trên người tự mang vòng sáng thiên kim danh viện, khiến đám đàn ông ở đại sảnh nhìn thấy cô ta, đều lộ ra vẻ mặt si mê, ước gì có thể trực tiếp quỳ gối dưới váy cô ta.
Bùi Nguyên Minh liếc mắt đánh giá người phụ nữ này từ trên xuống dưới một cái, sau đó cười nói: “Đây là Phương Lan Ngọc của nhà họ Phương đúng không?”
“Không phải nói cô ta là một người tàn phế sao? Sao nhìn có vẻ đủ chân đủ tay vậy?”
Tần Ý Hàm biết chuyện này, lúc này vẻ mặt khinh thường nói: “Nghe nói cô ta từng tham dự một cuộc chiến ở biên giới, sau đó mắc hội chứng hậu chiến đấu, hàng đêm đều hậm hực, sau đó nhận công lao xuất ngũ”
“Vì khen ngợi công tích của cô ta, bên Long Điện còn đặc biệt phái người bảo vệ an toàn của cô tai”
Sau khi nói xong, vẻ mặt Tần Ý Hàm khinh thường.
Bùi Nguyên Minh nghe thấy thế lập tức hiểu rõ, cái gì mà tàn phế sau cuộc chiến? Rõ ràng là nhà họ Phương đưa cô cả Phương Lan Ngọc đến Long Điện tìm vàng, sau đó viện cớ cho về.
Nhưng mà không thể không thừa nhận, trái lại cô cả Phương Lan Ngọc này có chút khí chất.
Bùi Nguyên Minh đánh giá cô ta từ trên xuống dưới một lát xong, mới thản nhiên nói: “Cô Phương, cô không cho tôi đi, chẳng lẽ định mời tôi tham dự lễ khai trương?”
“Tôi nói trước thì hơn, tôi không có ấn tượng tốt gì với nhà họ Phương, nếu muốn tôi cắt băng, thì phải thêm tiền!”
- -----------------
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");