(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vẻ mặt Taro Nakano lạnh nhạt, trên mặt là biểu cảm trêu tức mèo vờn chuột.
“Đường đường là truyền kỳ của quân đội Đại Hạ, thần thoại còn sống, chỉ như vậy mà thôi!”
“Anh Phương đánh giá cao cậu quá rồi!”
“Cô Miyamoto cũng đánh giá cậu quá cao!”
“Tuy chiến tích trước đây của cậu từng khiến tôi coi là quỷ thần, nhưng chuyện này không có bất cứ ý nghĩa gì”
“Chỉ cần hôm nay tôi diệt cậu, vậy thì sẽ không còn gì nữa”
“Truyền thuyết của Đại Hạ, sẽ kết thúc hoàn toàn!”
“Mà Đảo Quốc tôi quật khởi, không người nào có thể chống đỡI”
“Đệ nhất kiếm của Kashima Shinto Ryu ở thủ đô danh bất hư truyền, là tôi đã xem thường anh”
Khóe miệng Bùi Nguyên Minh hơi nhếch lên.
“Anh đúng là đê tiện vô liêm sỉ, vậy mà vì đối phó tôi, lấy vợ và em vợ tôi ra làm quân cờ”
“Tổng giáo đầu tôn kính, cậu sai rồi”
“Ngoại trừ hai người phụ nữ này ra, một người phụ nữ khác của cậu, chúng tôi cũng mời tới.”
Lúc này, hình chiếu ở trong đại sảnh sáng lên, bóng dáng Miyamoto Sakura xuất hiện trên màn hình.
Đây là một du thuyền trên biển cả, trên boong tàu, ngoại trừ hai chị em Miyamoto Sakura và Miyamoto Aya ra, còn có một bóng người quen thuộc, Uông Linh Đan.
Lúc này toàn thân cô ta ướt đẫm, đồng thời bị người ta trói cố định trên lan can, miệng bị nhét không ít thứ, cả người rơi vào trạng thái bán hôn mê.
Sắc mặt Bùi Nguyên Minh lại thay đổi: “Miyamoto Sakura, cô có ân oán gì thì nhằm vào tôi! Cô ra tay với phụ nữ như vậy mà coi là bản lĩnh sao?”
“Cô không thể có nghĩa khí giang hồ một chút à”
Miyamoto Sakura cười khẽ một tiếng: “Tổng giáo đầu Bùi, đã đến bước này, anh còn nói đạo nghĩa giang hồ gì đó với tôi?”
“Thực tế, tôi cũng vô cùng kinh ngạc!”
“Một người ở rể bị người người giẫm lên chân như anh, vậy mà thân phận thực sự lại là tổng giáo đầu trong truyền thuyết!”
“Anh có biết khi biết được thân phận của anh, tôi kinh ngạc tới mức nào không?”
“Bắt đầu từ lúc đó, tôi lập tức hiểu rõ, tôi bố trí bất cứ bố cục gì ở thủ đô đều không quan trọng, chỉ cần áp chế được anh, chỉ cần có thể giết anh!”
“Như vậy uy hiếp lớn nhất đối với Đảo Quốc chúng tôi, sẽ không còn sót lại gì!”. Ngôn Tình Sủng
“Như vậy, Đảo Quốc chúng tôi có thể đưa quân băng qua các đại dương, chiếm lĩnh quốc gia to lớn này! Đôi mắt Bùi Nguyên Minh rét lạnh, chậm rãi nói: “Cô không sợ tôi sẽ không quan tâm, để mặc bọn họ bị giết...”
“Sau đó, cô cảm thấy Đảo Quốc cô sẽ trả giá đắt cỡ nào?”
“Chỉ sợ, lúc đó huyết tế trên dưới Kashima Shinto Ryu các cô, cũng không thể bình ổn lửa giận trong lòng tôi.”
Miyamoto Sakura cười yểu điệu, nói: “Tổng giáo đầu của tôi, nếu anh nhẫn tâm như vậy, vậy tôi chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo!”
“Chẳng qua anh yên tâm đi!”
“Chuyện tập kích sát hại tổng giáo đầu, cả Kashima Shinto Ryu chúng tôi không biết, chẳng qua là hành động đơn độc của những người ở thủ đô mà thôi!”
“Đến bước đó, cùng lắm là bồi thường mạng cho anh, còn cấp cao Đảo Quốc tôi, tất nhiên là người không biết thì vô tội: “Chẳng qua anh nỡ vứt bỏ những người này sao?”
“Trịnh Tuyết Dương, là vợ cả có ân lớn với
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");