Chàng Rể Quyền Thế

Q.818025 - Chương 2151: Chương 2152




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thực tế, ngay cả Hạ Vân đều không có biện pháp ra vào nơi này một cách tùy ý.

Sau khi cô ấy đến đây, gọi vài cuộc điện thoại, đợi năm phút sau, vệ sĩ xác định thân phận của cô ấy xong, sau đó mới cung kính dẫn hai người vào trong cửa.

Mà sau khi tiến vào viện điều dưỡng, cũng là năm bước một tốp, mười bước một trạm.

Khắp nơi trong viện điều dưỡng đều là biệt thự loại nhỏ, rất rõ ràng, mỗi một bệnh nhân đều trang bị biệt thự cư trú riêng, để đảm bảo an toàn.

Sau khi đi tới một ngôi biệt thự chiếm cứ rộng hơn một chút, Hạ Vân dẫn theo Bùi Nguyên Minh đi thẳng vào vị trí phòng chính của biệt thự, thì thấy một cái giường bệnh tinh xảo đơn giản ở trong phòng.

Lúc này mấy nam nữ đều đứng bên cạnh giường bệnh, vây quanh một cô bé mắt to nhỏ giọng thảo luận gì đó.

Cô bé bé này cùng lắm là khoảng năm tuổi, nhìn vô cùng đáng yêu, nhìn ra được sẽ là một mỹ nhân trong tương lai, nhưng gương mặt cô bé có vẻ trắng xanh dị thường.

Mà trong mấy nam nữ đứng bên cạnh cô bé, có một người hấp dẫn ánh mắt của Bùi Nguyên Minh.

Đây là một ông cụ tóc đã hoa râm, nhưng thân thể cường tráng, thân cao gần một mét tám, cả người mang theo một loại khí thế vô cùng đáng sợ, giống như bước ra một bước có thể đánh sập mọi thứ.

Bùi Nguyên Minh hơi híp mắt, anh có thể cảm nhận được, người đàn ông này tuyệt đối có chiến lực cấp thần.

Một khi bùng nổ mà nói, đừng nói là Ngô Kim Hổ, ngay cả Đường Nhân Đồ cũng chưa chắc chiếm được ưu đãi từ tay ông ta.

Người này, tám mươi phần trăm là người của Long Ngục mà Hạ Vân nói.

Hơn nữa có thể có được thân thủ như vậy, lại có quan hệ tốt với nhà họ Trầm, chuyện này có ý nghĩa người này tuyệt đối có thân phận không đơn giản trong Long Ngục, thậm chí rất có khả năng là cấp cao.

Hạ Vân cung kính cúi chào với đối phương xong, mới tiến tới bên cạnh Bùi Nguyên Minh nhỏ giọng nói: “Trương Minh Viễn, ông cụ Trương”

“Người bệnh là cháu gái của ông ấy, Trương Quỳnh Chi”

Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Mười gia tộc lớn đứng đầu? Nhà họ Trương ở Vân Du sao?”

Vẻ mặt Hạ Vân không đổi hơi gật đầu, chuyện này khiến vẻ mặt Bùi Nguyên Minh càng thêm nghiêm trọng hơn.

Trương Minh Viễn này chẳng những là cấp cao của Long Ngục, còn là người nhà họ Trương ở Vân Du, thực ra chuyện này đã đủ nói lên rất nhiều vấn đề.

“Vậy vị này là...”

Bùi Nguyên Minh nhìn một người mặc áo dài trắng, đeo kính gọng vàng.

“Wi này là bác sĩ chính nhà họ Trương mời tới cho Trương Quỳnh Chi, Amemiya Shun”

Bùi Nguyên Minh nhìn bác sĩ này một lát, cau mày nói: “Người của Đảo Quốc à?”

Hạ Vân hơi gật đầu, nhỏ giọng nói: “Giả giặc.

tây.

Lúc này Trương Minh Viễn cũng chú ý tới Hạ Vân tiến vào, nên xoay người cười nói: “Hạ Vân, cháu tới rồi à?”

Hạ Vân bước lên phía trước, giới thiệu: “Ông Trương, không mời mà tới, là cháu mạo muội rồi."

“Wi này là người cháu nói với ông, Bùi Nguyên Minh sao?”

Tâm mắt của Trương Minh Viễn nhìn về phía Bùi Nguyên Minh.

“Ngưỡng mộ đại danh của cậu Bùi đã lâu, tuổi trẻ tài cao, là một nhân tài đấy: Khi nói chuyện, Trương Minh Viễn vươn tay phải ra.

Bùi Nguyên Minh cũng không làm cao, mà khách sáo nhẹ nhàng nắm tay đối phương, nói: “Chào ông Trương”

Trương Minh Viễn cười nói: “Tôi nghe nói, chuyện vợ chồng Lâm Khang Dụ gặp tà, đều do cậu xử lý?”

“Còn trẻ tuổi đã có thân thủ như vậy, không đơn giản”

Tuy Trương Minh Viễn cảm thấy Bùi Nguyên Minh còn quá trẻ, nhưng người như ông ta nếu bảo đối phương tới, chắc chắn đã tìm kiếm tư liệu về đối phương.

Chuyện khác còn chưa tính, vợ chồng Lâm Khang Dụ gặp phải phiền phức đều được Bùi Nguyên Minh giải quyết, thực ra đã nói lên bản lĩnh của Bùi Nguyên Minh.

Bùi Nguyên Minh cười nói: “Ông Trương khách sáo rồi, tôi cũng không có bản lĩnh quá lớn gì: “Chuyện của vợ chồng ông Lâm, chỉ là may mắn gặp dịp mà thôi:

- -----------------

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.