Chàng Rể Quyền Thế

Q.818025 - Chương 178: Chương 179




Thông thường mà nói Triệu Nam chỉ ra trận hai ba lần một tuần, có thể thấy Triệu Nam xuất hiện là một chuyện vô cùng may mắn, rất nhiều người mỗi ngày tới đây chỉ để chờ được những lúc như này.

Bởi vì Triệu Nam xuất ra mặt liền có thể chiêm ngưỡng một màn máu tanh, bạo lực đồng thời lại vô cùng hoa lệ, cảm giác như đang biểu diễn, nhưng lại theo trường phái thực chiến, vô cùng cuốn hút.

“Thật sự là Triệu Nam sao?”

“Hôm nay không phải ngày quan trọng gì, hơn nữa cũng không có nhiều người xem lắm. Sao bên võ đài lại có thể sắp xếp như vậy?”

“Chẳng lẽ người này không phải do bên võ đài dàn xếp sao? Thật sự là tới đây để phá?”

“Nếu phải anh ta không phải người của bên võ đài dàn xếp, lại còn có Triệu Nam đích thân ra trận thì thảm rồi, nghe nói lần trước Triệu Nam tự tay nghiền nát ngón tay đối thủ, giờ tên đó phế luôn rồi!” . Truyện Truyện Teen

“Không ngờ hôm nay chúng ta lại được chứng kiến một màn như này, thật không uổng công tới.”

Trong khán phòng, một nhóm người đang xoa tay, ai cũng hào hứng, mong đợi.

Nhưng sắc mặt của Ngô Kim Hồ lại thay đổi, vẻ mặt khó coi đến cực điểm, bởi vì hắn biết lai lịch của tên Triệu Nam này, đây là võ sĩ anh ta kiêng kỵ nhất bên Tôn Thắng. Nhưng mà anh ta cũng biết, giờ phút này gần như không có biện pháp để ngăn cản trận đấu này, giờ đây Bùi Nguyên Minh đã làm ra việc tương đương với việc dẫm đạp lên bộ mặt của Tôn Thắng, kể cả giờ anh nhận thua, sợ rằng Tôn Thắng cũng sẽ không đồng ý.

Tâm trạng trong khán phòng đang lên cao, một nhóm người hò hét ầm ĩ, thậm chí còn vang lên cả phòng chờ VIP.

Nạp Nhã Lan nghe được những âm thanh ấy, bất giác hỏi: “Giám đốc Tôn, người này là thủ hạ mạnh nhất của ngài sao?”

Tôn Thắng lại cười và nói: “Đúng vậy, người đó chính là người mạnh nhất chỗ chúng tôi, ngoài ra không có một ai. Mặc dù không có nhiều thành tích được ghi lại. một tuần cũng chỉ xuất hiện vài lần. Nhưng lúc này, để tên đó đồng ý tôi phải ra giá 35 triệu. Cô Nạp, cô đừng nghĩ thế là ít, đối với những loại ở tầng đáy của xã hội như thế này, khoản đó bằng tiền sinh hoạt cả tháng của họ rồi.”

“Mà cái tên Triệu Nam này cũng không phụ lòng số tiền tôi bỏ ra, bởi vì mỗi lần ra trận đều toàn thắng trở về, hơn nữa lại ra tay vô cùng lạnh lùng. Đối thủ may mắn nhất của tên đó cũng phải nằm viện hơn tuần.”

“Vậy thì có cách nào để người đó nhẹ tay chút được không?” Nạp Nhã Lan gần như nói trong vô thức, vì sợ rằng Bùi Nguyên Minh sẽ bị thương.

Tôn Thắng thấy vậy liền mỉm cười nói: “Đương nhiên là có, chính là tôi tự mình ngăn cản, nếu không tên đó không cho ai mặt mũi đâu, kể cả có là ông trời đi chăng nữa.”

“Dĩ nhiên còn có một cách khác, đó là mạnh hơn tên đó, nhưng tôi nghĩ người mạnh hơn hắn vẫn chưa được sinh ra đâu!”

Sau đó, Tôn Thắng nở nụ cười chiến thắng nằm chắc trong tầm tay, nếu Triệu Nam xuất thủ thì cái tên đeo mặt nạ kia không chết cũng tàn.

Vào thời khắc mấu chốt nếu Nạp Nhã Lan muốn mình ra mặt, nếu đặt ra vài điều kiện cô ta chắc hẳn sẽ đáp ứng.

“Dù sao, đây là sàn đấu, sống chết có số, giàu sang do trời…” Nạp Hoàng Chi bỗng nhiên nhàn nhạt lên tiếng: “Lúc này chúng ta nhúng tay vào nói

không chừng còn làm Triệu Nam tức giận mà ra tay nặng hơn.”

“Huống hồ, ông cũng muốn xem cậu ta có mấy phần năng lực!”

Nạp Hoàng Chi là một người rất nhạy bén lại khôn ngoan, sao có thể không phát hiện ra Nạp Nhã Lan có một loại quan tâm khác thường đối với Bùi Nguyên Minh. Chỉ là ông sẽ không nói thẳng ra. Với lại biểu hiện hôm nay của Bùi Nguyên Minh làm ông vô cùng hài lòng, lúc này ông cũng mong đợi anh có thể biểu hiện càng xuất chúng hơn.

Tôn Thắng nghe vậy cũng khẽ mỉm cười nói: “Vẫn là đại sư Nạp hiểu biết, người cũng đã ra sân, sao có thể tùy ý ngăn cản? Chúng ta vẫn nền tiếp tục xem cuộc vui đi…”

Trên võ đài, Triệu Nam nhìn về phía Bùi Nguyên Minh, cười nói: “Người anh em, tôi thấy cậu tay chân nhỏ bé như vậy hay là quỳ xuống dập đầu mấy cái tôi sẽ không đánh chết cậu, thấy sao?”

Con ngươi của Bùi Nguyên Minh khẽ co lại, tên Triệu Nam này nhìn dáng vẻ cà lơ phất phơ nhưng khí thế lại khác hoàn toàn những người trước, đây là loại khí chất mặc kệ sống chết, nếu không phải người đặc thù từng trải sẽ không có được loại khí chất này.

Tuy anh coi trọng người trước mặt này nhưng không hề sợ hãi, đã thuần thục Vịnh Xuân quyền nhiều năm, bước trên con đường thực chiến, ba năm qua tuy ít luyện tập vì thể lực không tốt nhưng anh vẫn có nền tảng vững chắc, nếu không, anh cũng không có khả năng bộc lộ năng lực thực chiến kinh người như vậy.

“Tôi nghĩ người nên quỳ là anh mới đúng, bởi vì chuyện này dường như anh có kinh nghiệm hơn tôi.” Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói

Triệu Nạm vốn mang biểu tình cười như không cười, nhưng hiện tại liền thu lại vẻ tươi cười trên mặt, khuôn mặt tuấn tú cũng trở nên có chút lạnh lùng. Anh thở dài nói: “Vốn là không muốn ra tay quá mạnh với cậu, nhưng… cậu tự tìm đường chết thì đừng trách tôi!”

Dứt lời, Triệu Nam chậm rãi lấy ra băng quấn quanh tay phải, động tác khởi động xương cốt phát ra âm thanh “rốp rốp”.

Bùi Nguyên Minh chân trái lui về phía sau nửa bước, cả người chậm rãi đè xuống, cơ chân căng cứng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.