Chàng Rể Quyền Thế

Q.818025 - Chương 177: Chương 178




“Cũng không phải là không thể. Hồi tôi còn ở Bắc Kinh cũng đã từng nhìn thấy cảnh tượng tương tự. Nhiều bậc thầy thực chiến đã đắm chìm trong môn võ công này nhiều năm. Dù họ không có khả năng võ nghệ cao cường như trong tiểu thuyết và phim ảnh, nhưng lấy một địch trăm cũng không quá xa vời.” Nạp Hoàng Chi cười nói.

Nghe được những lời này, sắc mặt của Tôn Thắng càng trở nên xấu đi, giờ phút này hứng thú của Nạp Hoàng Chi chỉ có dấu hiệu tăng thêm khiến hắn thấy vô cùng mất mặt.

Nạp Nhã Lan không nghe được cuộc nói chuyện của hai người vì tâm trí cô lúc này tràn ngập sự khó tin. Người đàn ông này thật sự là mạnh ngoài sức tưởng tượng, hai tên võ sĩ to lớn đáng sợ ở trước mặt anh ấy mà ngay cả sức đánh trả cũng không có.

Một người như vậy sao có thể là một kẻ vô dụng được, nhưng sao anh ấy lại tình nguyện đi ở rể, trở thành phế vật khiến toàn bộ thành phố Hải Dương giễu cợt. Rốt cuộc là tại sao?

Chẳng lẽ chỉ vì một người phụ nữ? Có điều Bùi Nguyên Minh và vợ đã kết hôn đã được ba năm nhưng đến tay cô ta còn chưa được chạm vào mà nhỉ?

Nhìn vẻ mặt đầy suy nghĩ như cô gái nhỏ của Nạp Nhã Lan, biểu tình của Tôn Thắng khó coi tới cực điểm. Hắn muốn thể hiện trước mặt cô, thậm chí còn muốn dùng tính mạng của Bùi Nguyên Minh để uy hiếp người phụ nữ này, nhưng lúc này đây hắn chỉ cảm thấy thể diện của mình đã mất sạch.

Nếu tối nay không có cách nào giải quyết tên nhãi tới phá đám này thì thanh danh của hắn coi như bỏ.

Nghĩ đến đây, hắn lại bấm điện thoại di động, lạnh lùng nói: “Để tên đó lên đi!” Trên võ đài, mặt trọng tài cũng vô cùng khó coi, nhưng sau khi nhận được một cuộc gọi khác, sắc mặt của anh ta trông khá hơn hẳn.

Xem ra, sếp Tôn đã quyết định tối nay cho dù phải tung ra con át chủ bài, để võ sĩ mạnh nhất xông lên, cũng không để sân đấu này mất hết thể diện! Trên võ đài, trọng tài run rẩy cúp điện thoại, hắn có thể nghe thấy, lúc này Tôn Thắng đã vô cùng tức giận. Nếu không thể đối phó với kẻ đeo mặt nạ trước mặt này và tiếp tục gây thất vọng khiến danh tiếng của bọn họ bị ảnh hưởng thì tính mạng của anh ta cũng khó có thể giữ được.

Mà lúc này, sếp Tôn đã chỉ thị để cho người đó hành động, như vậy mọi chuyện sẽ dễ thở hơn rất nhiều.

Sau khi hít một hơi thật sâu, trọng tài nặn ra một nụ cười bất đắc dĩ nói:

“Xin hỏi ngài đây có còn muốn tiếp tục không?”

“Nếu chỗ các người đều toàn những thứ rác rưởi như nà thì đừng lãng phí thời gian của tôi, trực tiếp kêu Tôn Thắng cút ra đây.”

Lời vừa nói ra, tay trọng tài liền hiểu, người này chính là muốn tới đây gây rối, phá việc làm ăn của họ.

Những lời này, anh ta cũng không dám truyền đạt lại cho Tôn Thắng mầ chỉ đáp lại bằng giọng lạnh lùng: “Ngài yên tâm, nếu ngài muốn tìm đường chết đến vậy thì chỗ chúng tôi đương nhiên sẽ cử người khiến ngài vừa lòng.”

Sau khi dứt lời, trọng tài xoay người bước vào chỗ nghỉ ngơi của võ sĩ, những võ sĩ này nghe nói lại thua, tất cả đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Chỉ là một khán giả bình thường, sao có thể lợi hại như vậy? Đây đúng là không bình thường!

Trọng tài tiến đến chỗ một võ sĩ với vẻ mặt thờ ơ và lạnh lùng nói: “Đến lượt anh ra trận, Triệu Nam”.

“Hôm nay hình như không phải ngày của tôi?” Triệu Nam ngẩng đầu, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, khuôn mặt tuấn tú chằng chịt vết sẹo lờ mờ.

Đừng nhìn vẻ mặt hiền lành của anh ta lúc này mà để bị lừa, người này xuất thân rất dị thường, nghe nói trước đây anh ta từng là lính đánh thuê, có danh hiệu là Chiến Thần, cũng nằm trong top các cao thủ. Hiện tại anh ta đã giải ngũ và đến với sàn đấu quyền anh, nhưng mỗi trận đấu đầu dành chiến thắng. Còn nghe nói anh ta ở đây lâu như vậy nhưng chưa từng thua lần nào.

Khả năng của anh ta khiến cho giá ra sân rất cao, không phải thời điểm mấu chốt, Tôn Thắng sẽ không để anh ta tham chiến. Bởi vì Triệu Nam này xuất hiện ở đây là vì tiền, nếu không phải vì tiền, không ai có thể khống chế được vị Chiến Thần đã từng tung hoành nơi chiến trường khốc liệt này.

Ánh mắt của trọng tài thay đổi, nhưng anh ta vẫn nịnh nọt nói: “Anh Triệu Nam, anh làm việc trong võ đài quyền anh của chúng tôi, bây giờ võ đài gặp rắc rối, có người đến phá nơi này. Đây cũng không phải là phá chỗ làm ăn của anh sao?”

“Chuyện này liên quan gì đến tôi? Như đã thỏa thuận, tôi sẽ ra sân, mỗi lần 35 triệu.” Triệu Nam bình thản đáp, tóm lại là không có tiền thì không ra tay.

Trọng tài nghiến răng nghiến lợi, sếp Tôn đã tức điên lên rồi, nếu chuyện nhỏ này cần phải báo cáo, anh ta nhất định sẽ bị coi là vô dụng, làm việc kém hiệu quả, thậm chí có thể trực tiếp bị đào thải. Hơn nữa một khi bảng hiệu bị đập nát, hậu quả không phải là thứ anh ta có thể gánh nổi.

“Lần này không chỉ từng đó, mà còn thêm tiền, cho anh 70 triệu.” Cắn răng quyết định trong chốc lát, trọng tài nói.

“Được, sớm nói như vậy có phải tốt hơn không, suốt ngày lảm nhảm cái gì đâu.” Triệu Nam đứng lên, vỗ vỗ lên vai trọng tài, sau đó ung dung bước ra ngoài.

Khi Triệu Nam xuất hiện trên võ đài, khán giả vô cùng sửng sốt, không ai nghĩ rằng anh ta sẽ đích thân xuất trân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.