Chàng Rể Quyền Thế

Q.818025 - Chương 1705: Chương 1706




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhìn thấy vị này, hai người Chung Thanh Tùng và Đường Hàn Vũ đều câm như hến.

Đinh Nam Hành của thủ đô tuyệt đối không phải là người bình thường.

Có thể qua lại với mấy đại thế lực hàng đầu, cuối cùng còn kiểm soát Bách Lạc môn, đã đủ để giải thích vấn đề rồi. “Anh Đinh!”

Nhìn thấy Định Nam Hành đặt cây cung trong tay xuống, Chung Thanh Tùng lập tức tiến lên, tự mình rót một cốc nước nóng cho anh ta. “Nghe nói lần này anh ra ngoài để luận bàn với đại sư tiễn đạo ở Đảo Quốc, từ biểu hiện vừa rồi có thể nhìn ra được, vị được gọi là đại sư tiễn đạo của Đảo Quốc đó, chắc hẳn đã bị anh giẫm dưới chân rồi đúng không? Em thấy trong toàn bộ thủ đô, anh đã không có địch thủ rồi!”

Định Nam Hành hờ hững đáp: “Tha sơn cho thạch, khả dĩ công ngọc.

Tuy lai lịch của người Đảo Quốc không bằng Đại Hạ chúng ta, nhưng thuật sát phạt của Đảo Quốc đã được phát triển qua nghìn năm, đã đến mức độ đỉnh cao rồi.

Lân này tuy cao thủ tiên đạo luận bàn cùng tôi là nhân vật cấp bậc đại sư ở Đảo Quốc, nhưng tôi vẫn không cảm thấy đủ như cũ.

Nghe đồn, Đảo Quốc có Kiếm Thánh, không biết ngày nào mới may mãn được luận bàn một lần!”

(Tha sơn cho thạch, khả dĩ công ngọc: nghĩa là đá từ ngọn núi khác có thể dùng để đánh bóng ngọc bích, ý chỉ người hoặc một ý kiến nào đó có tác dụng trợ giúp mình sửa đổi khuyết điểm.

) Vẻ mặt của Định Nam Hành cảm thán, sau đó thản nhiên hỏi: “Sáng sớm đến chỗ tôi là có chuyện gì sao?”

“Anh Đinh, đêm qua em ở Bách Lạc môn của anh bị người ta chặt đứt một ngón tay! Anh phải giúp em báo thùi”

Sắc mặt của Chung Thanh Tùng lạnh lùng, anh ta tung hoành ở thủ đô nhiều năm, không biết đã giâm đạp bao nhiêu người.

Nhưng đây xem như là lân đầu tiên bị người ta giãm lên đầu, cho nên anh ta hoàn toàn không nhận lấy bài học, mà còn chuẩn bị tìm người giẫm chết Bùi Nguyên Minh. “Cậu Chung, cậu chắc hẳn cũng biết, cậu nhận được ơn huệ ở chỗ này của tôi, là vì quan hệ kết nghĩa của hai người chúng ta.

Năm đó, khi Đinh Nam Hành tôi nghèo túng, cũng chỉ có mình Chung Thanh Tùng cậu giúp đỡ tôi, nên tôi mới không đến mức phơi thây ngoài đường.

Nhưng vấn đề là, cho dù ơn huệ có lớn đến mấy, vẫn sẽ có một ngày dùng hết!”

“Cậu sẽ không thật sự cho rằng, dựa vào ơn một bát cơm năm đó, mà có thể ăn chết Đinh Nam Hành tôi, đòi hỏi không có chừng mực chứ? Những năm gần đây, vì mấy chuyện tôi tệ của cậu mà tôi đã ra tay không dưới trăm lần rồi.

Mà có rất nhiêu chuyện khiến tôi khinh thường phải làm, ví dụ như việc tranh giành tình nhân của các người! Những chuyện này làm nhiều rồi, không những cậu mất mặt, mà tôi cũng mất mặt, cậu hiểu chứ?”

“Bây giờ tôi vẫn sẽ giúp cậu.

Ngày mai cũng có thể sẽ còn giúp cậu.

Nhưng có lẽ đến một ngày, khi tôi ghét những chuyện nhỏ không có chừng mực này của cậu rồi thì tôi sẽ mặc kệ cậu! Cho nên, có rất nhiều khi, cậu tới tìm tôi, thì phải động não nhiều một chút, nghĩ xem chuyện này có đáng hay không? Bởi vì chuyện không đáng thì sẽ lãng phí ân huệ của cậu, thậm chí còn có khả năng lãng phí một cơ hội cứu mạng sau này, cậu

chang-re-quyen-the-1706-0chang-re-quyen-the-1706-1


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.