Chàng Rể Quyền Thế

Q.818025 - Chương 1701: Chương 1702




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Bùi Nguyên Minh, đủ rồi!”

Uông Linh Đan cuối cùng cũng mở miệng: “Đêm nay là tiệc sinh nhật của tôi, tôi không muốn nhìn thấy máu.”

“Được thôi, nế mặt bạn gái của tôi, tôi sẽ không đánh chết anh!”

Bùi Nguyên Minh bước lên trước, lại trở tay vả một phát, đánh những lời nói tàn nhẫn của Chung Thanh Tùng trở về. Sau đó anh đứng dậy, nhìn Phương Chí Trung với vẻ mặt bình tĩnh, rôi bảo: “Vừa rôi hình như anh đã nói, sẽ trả cho tôi một lời giải thích.

Bây giờ anh tính giải thích như thế nào đây? Tôi cũng sẽ không làm khó anh, cứ làm theo quy tắc của Bách Lạc môn các người đi”

Phương Chí Trung bị khí thế của anh trấn áp. Lúc này đáp theo bản năng: “Dựa theo quy tắc thì người ăn cắp bị chặt đứt một ngón tay, cùng tội với người vu hại”

Bùi Nguyên Minh duỗi tay, vỗ lên mặt anh ta, lạnh lùng bảo: “Vậy cứ làm theo quy tắc đi, tôi đợi lời giải thích mà anh trả cho tôi”

Sắc mặt của Chung Thanh Tùng và Đường Hàn Vũ lập tức trăng bệch. Chung Thanh Tùng ôm mặt, tức giận hét lên: “Họ Bùi kia, anh dám động vào tôi sao? Anh cứ đợi đó cho tôi, tôi sẽ gọi người tới đánh chết anh! E rằng anh không biết, tổng giám đốc của Bách Lạc môn chính là lão đại của tôi đâu nhỉ, anh dám động vào tôi ở địa bàn của anh ấy, anh chết chắc rôi!”

Bùi Nguyên Minh từ chối cho ý kiến, chỉ lạnh lùng nhìn Phương Chí Trung. Mà sắc mặt của anh ta cũng vô cùng khó coi. Chặt ngón tay của Bùi Nguyên Minh thì anh ta không hề do dự chút nào.

Nhưng chặt đứt ngón tay của Chung Thanh Tùng thì anh ta thật sự không có lá gan đó! Bởi vì đại ca kết nghĩa của Chung Thanh Tùng chính là ông tổng của Bách Lạc môn, Đinh Nam Hành! “Chuyện này tương đối quan trọng, có phải là vu hại hay không thì vẫn chưa tra rõ được, chúng tôi cần từ từ điều tra! Đợi đến khi điều tra sự việc rõ ràng, nhất định sẽ cho cậu Bùi một lời giải thích!”

Tuy Bùi Nguyên Minh vô cùng cường thế, nhưng lúc này Phương Chí Trung cũng đã hạ quyết tâm rồi. Bùi Nguyên Minh híp mắt nói: “Nếu vừa rồi lục soát ra thứ được gọi là kim cương đó trên người tôi, thì bây giờ ngón tay của tôi đã bị anh chặt rồi nhỉ?”

“Hai chuyện này không giống nhau!”

Phương Chí Trung lạnh lùng đáp: “Cậu có tư cách gì mà so với cậu Chung của chúng tôi chứ? Bọn họ đều là cành vàng lá ngọc, vô cùng tôn quý, không có khả năng làm ra loại chuyện này...”

Bùi Nguyên Minh cười nhạt: “Ý của anh là tôi sẽ làm ra loại chuyện này sao? Nhưng kết quả thì Sao? Anh chẳng tìm được thứ gì trên người tôi hết.

Ả đàn bà này lại chính miệng thừa nhận, là cô ta đã thả đồ lên người tôi, muốn vu hại cho tôi.

Sự việc đã đến nước này rồi, mà vẫn cân phải điêu tra nữa hay sao? Từ khi nào mà Bách Lạc môn các người lại biến thành sở cảnh sát, còn phải đủ cả người lẫn vật chứng thế?”

Sắc mặt của Phương Chí Trung lúc xanh lúc trắng, nhưng anh ta vẫn gân cổ lên cãi như cũ: “Tôi làm việc thể nào, không cần cậu phải dạy tôi”

chang-re-quyen-the-1702-0chang-re-quyen-the-1702-1


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.