*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tối hôm qua mẹ còn lải nhải, nói lần này không biết ba trêu chọc thân thích nghèo nào rồi!”
“Không thể ngờ tới vậy mà là tên Bùi Nguyên Minh này!”
“Sao anh ta còn có mặt mũi tới tham gia bữa tiệc? So với anh Uông, anh ta không khác gì tên ăn xin.
“Sao trước đây mình lại cảm thấy anh ta rất đẹp trai nhỉ?”
Triệu Thanh Hạm liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Minh một cái, trong lòng không nhịn được thở dài, so sánh thanh mai trúc mã Bùi Nguyên Minh với thiếu niên đầy hứa hẹn Uông Khải Trạch này theo bản năng.
Không so sánh thì không biết, vừa so sánh là giật mình! Uông Khải Trạch trẻ tuổi đầy hứa hẹn, là quản lý bộ phận nghiệp vụ của tập đoàn Khai Sơn, còn tham gia hội xe việt dã ở thủ đô, lại càng là cháu phó hội trưởng Uông của Long Môn phân hội thủ đô.
Nhân vật như vậy, cho dù là mạng lưới quan hệ, năng lực hay thực lực cá nhân, ở thủ đô đều là nhân vật đứng đầu rồi.
Bùi Nguyên Minh so sánh với anh ta, đúng là xách giày cho người ta cũng không xứng.
Còn hai người có quan hệ là thanh mai trúc mã, nhưng lúc này lại khiến Triệu Thanh Hạm có chút ghê tởm buồn nôn.
Năm đó mình đúng là mắt mù, còn muốn gả cho người đàn ông thối này? Nhưng lúc Bùi Nguyên Minh nhìn Triệu Thanh Hạm, chỉ không mặn không nhạt gật đầu một cái xem như chào hỏi, căn bản không để ý tới nữ thần xinh đẹp quyến rũ như cô ta.
Ánh mắt này của Bùi Nguyên Minh, khiến Triệu Thanh Hạm càng thêm khó chịu rồi.
Cô ta giõng như là nữ thần, từ lúc học đại học có không biết bao nhiêu người xum xoe, lốp dự phòng có thế xếp từ tháp Minh Châu ở thủ đô đến tận tháp Dương Thành.
Chưa từng có một người đàn ông nào có thể bỏ qua dung mạo khí chất của cô ta, cho dù là Uông Khải Trạch tuổi trẻ tài cao, lúc nhìn thấy cô ta còn không phải giật nảy mình? Bùi Nguyên Minh này dựa vào cái gì khinh thường cô ta chứ? Nhưng mà Triệu Thanh Hạm nhanh chóng kịp phản ứng, đây là thủ đoạn lạt mêm buộc chặt của đám bất tài vô dụng nghèo khó.
Rõ ràng là một tên vô dụng, lại cứ thích giả trang thanh cao lạnh lùng, tranh thủ có được sự ưu ái của nữ thần.
Nhưng sâu trong lòng đã sớm muốn tiến lên nịnh nọt.
Người như vậy, Triệu Thanh Hạm càng thêm khinh thường.
Một tên vô dụng không nhận rõ thân phận thật sự của mình, còn học lạnh lùng kiêu ngạo như cậu chủ nhà giàu đẹp trai? Nghĩ cái gì thế? Mông dài tới tận đầu rồi hả? Triệu Thanh Hạm cảm thấy mình đã nhìn thấu