Chàng Rể Quyền Thế

Q.818025 - Chương 1547: Chương 1548




“Đoàng…”

Vẻ mặt Phát Việt Bân lạnh nhạt dời mắt, vừa định mở miệng.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, toàn thân ông ta chấn động, vẻ mặt đờ đẫn!

Tổng giáo đầu?

Sao có thể là tổng giáo đầu?

Là tổng giáo đầu hoành hành một thời, một minh giết khiến năm đại cường quốc liên hợp lại phải củi đầu?

Đây chính là ác mộng của toàn thế giới, cũng là người khiến các quốc gia e sợ nhất!

Đây cũng là một trong những người Phác Việt Bân e sợ nhất trong Đại Hạ!

Trời ạ!

Tên Lý Vân Thiện này, vậy mà hạ chiến thư với tổng giáo đầu?

Còn tuyên bố, một tay mình có thể đánh bại tổng giáo đầu?

Rám rám!”

Còn chưa kịp nói ra câu gì, chỉ tiếp xúc với ánh mắt của Bùi Nguyên Minh, chỉ trong nháy mắt người đứng đầu Taekwondo Băng Quốc, ông Phác Việt Bân không chịu nổi, trực tiếp quỳ xuống!

Lúc này, ông ta đâu còn phong thái của người đứng đầu Taekwondo?

Quỳ rồi?

Phác Việt Bân người đứng đầu Taekwondo ở Băng Quốc, vậy mà còn chưa ra tay, đã trực tiếp quỳ xuống rồi?

Sao có thể có chuyện này?

Vô số người trợn mắt há miệng nhìn cảnh tượng

Phác Việt Bân là nhân vật cấp bậc truyền thuyết

Nghe nói tam thánh Taekwondo của Băng Quốc là này! đấy! do ông ta dạy dỗ ra.

Một mình ông ta khiêng cả giới võ thuật ở Băng Quốc!

Ông ta cũng từng là tổng huấn luyện viên của quân đội Băng Quốc!

Nhưng người như vậy, nói quỷ là quy!

Quỳ nhanh chóng lưu loát như vậy!

Lý Vân Thiện trợn tròn mắt há hốc miệng, ngay sau đó, ông ta không kìm lòng nổi tiến lên, kéo áo Phác Việt Bân nói: “Ông Phác, sao lại thế này? Sao ông có thể quỳ như vậy?”

“Ông là người đứng đầu Taekwondo Băng Quốc đấy!”

“Một tay ông có thể đánh ngã tên nhóc này mà!”

“Vì sao ông phải quỳ?”

“Đây là quyết đấu công bằng, không có người ngăn cản ông, ông nhanh đứng dậy đi, bắt cậu ta đánh tàn phế cho tôi!”

“Bốp..”

Phác Việt Bân quỳ trên đất sợ tới mức toàn thân run rẩy, sau đó ông ta trở tay tát bộp vào mặt Lý Vân

Thiện!

Một cái tát như vậy, trực tiếp đánh Lý Vân Thiện hôn mê bất tinh…

Thế giới hoàn toàn yên tĩnh.

Bùi Nguyên Minh tiến lên một bước, biểu cảm lạnh nhạt nhìn về phía Phác Việt Bân, cười mà như không cười nói: “Ông chạy đến Đại Hạ à?”

“Dạ, là kẻ hèn này đã làm liều…”

Phác Việt Bân run rẩy mở miệng, có chút bị dọa sợ.

Không có biện pháp bóng ma của vị này ở trong lòng ông ta quả nặng.

Ban đầu ở chiến trường Âu Á, ông ta không có chút dũng khí, lúc này đối diện thẳng với vị kia, ông ta căn bản không đứng dậy nổi. “Tôi biết ông, tam thánh Taekwondo, tám Đại Thiên Vương của Băng Quốc, đều là đệ tử của ông đúng không?”

“Ông không ngoan ngoãn ở yên Băng Quốc, chạy tới Đại Hạ làm gì?”

“Tới đầu một mình với tôi sao?”

“Hay là một bàn tay có thể đánh tôi nằm sấp xuống?”

Nghe thấy câu này, Phác Việt Bân sợ tới mức toàn thân run rẩy. Cập nhật truyện nhanh tại { T r u m T r u y e n . c o m }

Ngay sau đó, ông ta trực tiếp dập đầu rồi. “Tôi sai rồi! Tôi sai rồi!”

“Tôi là bị tiểu nhân mê hoặc!”

“Tôi không nên đặt chân tới Đại Hạ nửa bước!”

Vừa dập đầu, toàn thân Phác Việt Bân đều ướt đẫm mồ hôi lạnh, trên đỉnh đầu lại càng có hơi nóng bốc lên.

Không phải nóng, mà là bị doa.

Nhìn thấy cảnh tượng không thể ngờ tới này, tất cả mọi người sợ ngây người.

Người nào cũng không thể ngờ tới, Phác Việt Bân chẳng những bị dọa quỳ, còn khúm núm như vậy.

Người đứng đầu Taekwondo Băng Quốc như thần tiên này, ở trước mặt Bùi Nguyên Minh còn không bằng một con chó! “Ông đã nói muốn một tay đánh tôi nằm sấp xuống, như vậy tôi cho ông một cơ hội, chỉ cần ông đỡ được một chiêu của tôi, chuyện này bỏ qua.”

Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt mở miệng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.