Chàng Rể Quyền Thế

Q.818025 - Chương 1480: Chương 1481




Lúc này Chu Chính Nghĩa đã bị kích thích.

Trước đây lúc anh ta nói ra nhà họ Khổng ở Sơn Đông, cho dù là thể tử cậu chủ đều phải nể anh ta ba phần. Mà loại người liều mạng như Bùi Nguyên Minh, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy.

Lúc này Chu Chính Nghĩa lạnh lùng nói: “Họ Bùi kia, nếu anh muốn chết, tôi sẽ thành toàn cho anh!”

“Tôi nhất định sẽ khiến anh hối hận vì đã tới thế giới này!”

Nếu Bùi Nguyên Minh không nể mặt như thế, vậy Chu Chính Nghĩa hoàn toàn không ngại vận dụng năng lượng ở Dương Thành, khiến anh muốn đời muôn kiếp không trở lại được.

Cách đó không xa, mấy cô gái tiếp khách đều mim cười nhìn cảnh này, khóe miệng đều nhếch lên nụ cười trào phúng.

Loại bất tài vô dụng chỉ biết khoác lác như Bùi Nguyên Minh, theo bọn họ, xách giày cho cậu chủ nhà giàu như Bạch Tuấn Hào và Chu Chính Nghĩa đều không xứng.

Vậy mà bây giờ học người ta làm ra vẻ như thế?

Nghĩ cái gì thế?

Vậy mà không nể mặt Bạch Tuấn Hào.

Nếu Chu Chính Nghĩa muốn giết chết Bùi Nguyên Minh, như vậy Bùi Nguyên Minh nhất định ngay cả cặn cũng không còn.

Đám gái tiếp khách này tin tưởng, trò hay sắp trình diễn, bọn họ đều đang đợi xem trò hay!

Lúc này hai bên tràn ngập mùi thuốc súng, nhưng mà vì liên quan tới Trịnh Khánh Vân, cuối cùng vẫn miễn cưỡng ngồi cùng nhau.

Bùi Nguyên Minh hoàn toàn không cho Bạch Tuấn Hào mặt mũi, trực tiếp ngồi bên cạnh Trịnh Khánh Vân.

Rất nhanh, đủ loại cao lương mỹ vị được đưa lên, còn có mấy rương rượu Liqueur đến từ nước Gaul. Đống rượu Liqueur này có giá trị xa lúc mở ra, mùi rượu lập tức lan tràn.

Bạch Tuấn Hào mim cười, không đợi anh ta làm gì, Chu

Chính Nghĩa đã cầm rượu rót cho mọi người. “Tôi còn là sinh viên, không thể uống rượu, cảm ơn đàn anh.”

Lúc đến lượt Trịnh Khánh Vân, cô ta từ chối uống nước có ga là được.”

“Đàn em Trịnh, hôm nay chúng ta có duyên quen biết ở đây, hơn nữa những người ở đây, hơn nữa mọi người ở đây, đều là đàn anh đàn chị của em.”

“Có bọn anh ở đây, em chắc chắn có thể ngồi vững vị trí trong hội sinh viên, nói không chừng sau này sẽ là chủ tịch hội sinh viên trong khoa ấy chứ!”

Vẻ mặt Chu Chính Nghĩa như anh trai tri kỷ: “Trong trường hợp quan trọng như hôm nay, em uống đồ có ga thì có ý nghĩa gi?”

“Hơn nữa sinh viên đại học phải xã giao nhiều, uống rượu là lễ nghi xã giao mà thôi, không phải là em không có chút lễ nghi này đấy chứ?” nào nào, nể mặt đàn anh một chút, uống một ly Chu Chính Nghĩa cười hì hì, cưỡng ép rót ly cho Trịnh Khánh Vân.

Trịnh Khánh Vân lắc đầu: “Tôi bị dị ứng với cồn, thật sự không uống được.”

“Khánh Vân, đừng làm mất hứng, đàn anh tốt nghiệp xong hiểm khi mới trở về một lần!” vậy, nể mặt anh Bạch và anh Chu chút đi!”

“Dù gì cô cũng là người bản xứ, sau này cô muốn làm chủ tịch hội sinh viên trong khoa cũng cần bọn họ ủng hộ!”

“Cô không thể không hiểu cấp bậc lễ nghĩa như vậy được!” Đảm Tiêu Hi Văn nhao nhao mở miệng mời rượu.

Dựa theo cách nói của bọn họ, Trịnh Khánh Vân không chịu uống rượu, là không nể mặt.

Vẻ mặt Trịnh Khánh Vân lạnh lùng, không nhúc nhích gì.

Lúc này Bạch Tuấn Hào híp mắt cười nói: “Đàn em Khánh Vân à, chẳng lẽ em còn tức giận vì vừa rồi bọn anh làm khó dễ bạn trai nhỏ của em sao?”

Trịnh Khánh Vân hừ lạnh nói: “Không sai!”

Bạch Tuấn Hào nở nụ cười, không thể ngờ tới sinh viên đại học này khó giải quyết như thế.

Nhưng đối với anh ta mà nói, càng là người khó giải quyết, thì càng vui hơn.

Tầm mất anh ta nhìn về phía Bùi Nguyên Minh bên cạnh, cười nói: “Cậu chủ Bùi, ngại quá, vừa rồi không nên nói đùa với anh!”

“Vi bày tỏ xin lỗi của tôi, tôi tự phạt mình ba ly!”

Sau khi nói xong, Bạch Tuấn Hào uống “ừng ực” ba ly rượu. Sau đó anh ta đứng dậy, nâng ly lần hai, cười nói: “Cậu chủ Bùi, tôi đã tự phạt rồi, anh không uống với tôi một ly sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.