Chàng Rể Phế Vật

Chương 996




CHƯƠNG 996

“Cục trưởng Lạc, nếu như ông không tình nguyện… thì thôi vậy… Dù sao cũng đúng như ông nói, nhân chứng vật chứng đều đầy đủ… Tôi bị bắt cũng hợp tình hợp lý… Những chứng cứ đó của tôi, tôi cảm thấy vẫn nên thực hiện theo quy trình… báo cáo lên để xác minh là được. Nên xử thế nào thì xử thế đó.” Trần Xuân Độ thản nhiên nói, giọng điệu mang vẻ châm chọc.

Hô hấp của Lạc Quán Trung run rẩy! Đương nhiên ông ta hiểu rõ ý tứ của tên khốn Trần Xuân Độ này! Trong số những chứng cứ của Trần Xuân Độ… có một tư liệu video… là ngụy tạo… Nếu như bị đưa lên trên… vậy giả như chuyện bị vạch trần… Thế thì vị trí của ông ta cũng đừng hòng giữ lại! Sợ rằng lúc này người phải đợi ở sở chiêu đãi chính là ông ta!

Mà Trần Xuân Độ này còn nắm được nhược điểm đó để uy hiếp ông ta!

Lạc Quán Trung nghiến răng nghiến lợi, hàm răng đều phát ra âm thanh ‘kẽo kẹt’ đáng sợ, có thể thấy ông ta có bao nhiêu phẫn nộ và luống cuống!

“Trần Xuân Độ… vụ án của cậu… là cấp dưới của tôi xét duyệt xuất hiện sai sót… Hiện tại cậu được thả… xin… lỗi… cậu…” Mỗi câu mỗi chữ trong câu nói này, Lạc Quán Trung đều nghiến răng nghiến lợi. Đó là ông ta đang dùng sự nhục nhã và phẫn nộ lớn nhất trong suốt cuộc đời để nói chuyện!

Cả đám nhân viên cảnh sát đã hoàn toàn ngơ ngác! Cảnh tượng hôm nay… quá mức chấn động! Đường đường là cục trưởng đại nhân… mà lại chính miệng… xin lỗi một nghi phạm?

Trạm trưởng ngớ ra, nét mặt phức tạp, lúc này cũng không biết nên nói cái gì cho phải… Trần Xuân Độ… thật khiến người ta khó đoán…

Trong căn phòng tối cách vách… ông già nọ dựa vào bên cạnh cửa sắt, nghe hết động tĩnh bên ngoài… Trên gương mặt già nua của ông ta mang theo ý cười, cười vì được xem trò vui… Trong hơn vài chục năm tang thương ông ta đã trải qua, nụ cười như vậy rất hiếm xuất hiện… Thật thú vị…

Nghe Lạc Quán Trung chính miệng xin lỗi… Trần Xuân Độ nở nụ cười.

Anh phủi bụi trên người rồi chậm rãi đứng dậy, ung dung đi về phía cửa của căn phòng tối nhỏ.

Lạc Quán Trung vẫn cứ đứng tại chỗ như vậy, không nhúc nhích chút nào! Lúc này, ông ta giống như một pho tượng điêu khắc vậy, không ngừng phẫn nộ run rẩy!

Khi Trần Xuân Độ đi tới bên cạnh Lạc Quán Trung, anh đột nhiên chậm rãi nói: “Cục trưởng Lạc, thuận tiện… nhờ ông thêm chuyện này…”

“Coong!” Lạc Quán Trung dùng hết sức nện một quyền vào cách cửa nặng nề, nổi giận nói: “Cậu còn muốn làm gì?”

“Đừng nóng, đừng nóng.” Trần Xuân Độ vô cùng bình tĩnh khuyên nhủ, trên mặt hiện lên nụ cười vô lại, anh chỉ chỉ căn phòng tối sát vách: “Tiện thể đổi phòng cho ông già sát vách kia nhé, một cụ già mà lại đem nhốt trong căn phòng tối nhỏ xíu đó, thật không hiểu nổi mà…”

“Làm càn! Cậu cho rằng đây là chỗ nào? Cậu muốn đổi là đổi được sao?” Lạc Quán Trung tức giận không gì sánh được, giờ khắc này ông ta thật sự rất giống một ngọn núi lửa đang phun trào!

Lúc này có một nhân viên cảnh sát vội vàng tiến lên, nhẹ nhàng nói mấy câu ở bên tai Cục trưởng Lạc…

Ngay sau đó, sắc mặt Cục trưởng Lạc biến đổi chỉ trong nháy mắt, hai chân mềm nhũn thiếu chút nữa ngã quỵ! Hiện tại ông ta cực kỳ chật vật bất kham!

Trên trán không ngừng chảy mồ hôi lạnh, giờ đây Lạc Quán Trung chỉ cảm thấy lên trời không có đường, xuống đất không có cửa!

“Được rồi… các người cút nhanh đi, đừng ở đây quấy rối lão già tôi sống yên ổn… Lão già tôi sẽ ở chỗ này, không đi đâu cả.” Trong phòng tối nhỏ, ông già kia vô cùng tang thương nói.

Trần Xuân Độ nghe vậy thì không khỏi sửng sốt… Cái ông này… còn kỳ lạ hơn anh… Không phải là có bệnh tâm thần gì đó đó chứ?

Lạc Quán Trung nghe ông già nói chuyện, chỉ cảm thấy có một loại cảm giác trái tim đột nhiên ngừng đập…

Mà một đám nhân viên cảnh sát xung quanh lại càng im lặng ngậm miệng, ngay cả thở mạnh cũng không dám.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.