Chàng Rể Phế Vật

Chương 995




CHƯƠNG 995

Trần Xuân Độ uống một ngụm rượu mao đài, châm chọc nói: “Lão già, chút chuyện đó có đáng là gì? So với ông, tôi vẫn còn kém xa…”

“Khụ khụ…” Ông lão bị câu nói phản bác của Trần Xuân Độ chọc cho thiếu chút nữa sặc chết.

“Cái thằng nhóc này… quá hung hăng rồi.” Ông lão chậm rãi dạy dỗ.

Trần Xuân Độ mặc kệ ông ta, tiếp tục uống từng ngụm lớn.

“Trần Xuân Độ, tôi ở bên ngoài có một cô cháu gái lớn lên rất nghiêng nước nghiêng thành, vô cùng xinh đẹp… Lần sau nếu có cơ hội, tôi sẽ giới thiệu cho cậu…” Ông vụ vừa cười vừa nói.

Trần Xuân Độ vẫn không để ý tới… ông lão nói chuyện quá mơ hồ, mười câu thì đã có chín câu không rõ ràng, không thể tin được.

Đúng lúc này, ngoài hành lang vắng vẻ lại truyền đến tiếng bước chân gấp gáp lộn xộn… Nghe tiết tấu của tiếng bước chân… dường như chủ nhân của nó đang giẫm rất mạnh… tâm tình không tốt lắm!

Khoé môi Trần Xuân Độ cong lên nở một nụ cười vô lại… Rốt cục cũng tới rồi sao.

“Cạch!” Cánh cửa sắt dày nặng của căn phòng tối nho nhỏ bị đẩy mạnh!

Lạc Quán Trung sắc mặt tái xanh dữ tợn đứng ở cửa, nổi giận quát lên: “Trần Xuân Độ… rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

“Ôi trời… đây không phải cục trưởng Lạc đó sao? Ngọn gió nào thổi ngài tới đây thế?” Trần Xuân Độ thản nhiên cười nhạt, âm thanh kia cực kỳ tà tính, mang theo một tia châm chọc.

Lạc Quán Trung đứng ở cửa, cả người đều tức giận đến mức phát run! Nếu như có thể, ông ta hận không thể xông lên đập chết Trần Xuân Độ ngay tại chỗ!

“Trần Xuân Độ, tôi khuyên cậu nên tự giải quyết cho tốt đi!” Lạc Quán Trung hắng giọng nói, âm thanh đều đang rung động.

“Ừm, đa tạ cục trưởng Lạc đã nhắc nhở…” Trần Xuân Độ gật đầu, sau đó bình tĩnh uống một ngụm rượu, giống như đang chờ đợi cái gì đó.

“Trần Xuân Độ, đi ra ngoài đi… cậu được thả.” Lạc Quán Trung nghiến răng nghiến lợi, hầu như cố nén tức giận trong lòng, chậm rãi nói rằng.

Có thể để một cục trưởng như ông ta chính miệng nói ra những lời như vậy đối với một tội nhân… chuyện này quả thực là trước nay chưa từng có! Đây cũng là một nỗi nhục nhã rất lớn đối với Lạc Quán Trung!

“Ơ kìa… cục trưởng Lạc, ông như vậy là đang xin lỗi sao? Sao tôi có cảm giác như ông đang mắng chửi người khác thế?” Trần Xuân Độ bình tĩnh nói, trong giọng điệu còn mang theo ý cười thú vị.

Hai tay Lạc Quán Trung nắm chặt, giữa các đốt ngón tay phát ra âm thanh răng rắc, có thể thấy lúc này ông ta phẫn nộ đến nhường nào!

Ngoài căn phòng tối, hai người kia đều ngơ ngác… đờ đẫn nhìn cảnh tượng này… Chuyện này cũng quá… cũng quá trước nay chưa từng có rồi?

Đám nhân viên cảnh sát bên cạnh cũng đổ đầy mồ hôi lạnh… Một màn này… quá mức chấn kinh! Bọn họ công tác ở sở chiêu đãi đặc biệt nhiều năm như vậy, chưa từng nhìn thấy người nào lớn lối như thế. Một tên tội phạm lại có thể khiến một người đường đường là cục trưởng… đích thân tới nói xin lỗi?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.