Chàng Rể Phế Vật

Chương 803




CHƯƠNG 803

Trong chớp mắt, bóng kiếm tiêu tán.

Trần Xuân Độ cầm Long Nha trên tay mà đứng thẳng trong màn đêm.

Mà thân thể của tên sát thủ sau lưng anh lại chầm chậm tách rời ra… từng xác của bộ phận cơ thể rơi xuống đất… Cuối cùng, cơ thể của anh ta… hóa thành một đống bã vụn!

Dưới màn đêm, vẫn còn lại sáu tên thích khách mang vẻ mặt đầy kinh hãi và chấn động! Trong mắt bọn họ hiện lại sự sợ hãi tột độ!

“Kết trận! Giết chết trong một kích!” Đám thích khách hét lên đầy dữ tợn! Sáu bóng dáng lần lượt càn quét tới! Hôm nay, không phải ngươi chết thì là ta sống!

Con ngươi của Trần Xuân Độ đỏ ngầu, anh cầm Long Nha trong tay, thân thể mạnh mẽ mà dẫm ra một bước!

“Coong…!” Long Nha xé toạc cả hư không!

“Phụt phụt phụt…!” Một tên sát thủ trong không trung vốn không kịp tránh đi… anh ta trực tiếp bị ánh kiếm đầy trời xuyên thủng…!

Cơ thể của sát thủ tách rời ra thành từng khối… sau đó hóa thành một đống thịt nát trong nháy mắt… rồi rơi lên trên mặt đất… Trong màn đêm, kiêm mang lấp lóe! Hơi thở đầy máu tanh tuôn trào mãnh liệt…! Đây, chính là địa ngục nhân gian!

Trần Xuân Độ bùng phát ra thân pháp trong đêm tối… tựa như một bóng đen vậy!

“A… Chết đi cho ta!” Một tên sát thủ mang vẻ mặt dữ tợn nổi giận lên, anh ta xông tới rồi điên cuồng mà chém một đao vào phía sau lưng Trần Xuân Độ!

Con ngươi của Trần Xuân Độ đỏ ngầu, thân pháp của anh lóe lên rồi xoay người lại… hóa thành một hình bóng!

“Phụt!” Anh trực tiếp đấm một chưởng xuyên thấu qua lồng ngực bên trái của tên sát thủ…!

Trần Xuân Độ rút mạnh tay lại, trái tim của tên sát thủ kia… trực tiếp bị anh moi ra từ trong lồng ngực!

Trái tim đỏ au của tên sát thủ bị Trần Xuân Độ cầm trong lòng bàn tay… Trái tim vẫn còn đập rất có lực… Con ngươi của tên sát thủ sợ hãi mà run lẩy bẩy… đó là vẻ kinh ngạc, không thể tin nổi!

“Tạm biệt.” Ánh mắt của Trần Xuân Độ đỏ ngầu, bàn tay anh bóp mạnh lại: “Phụt!” Trái tim của tên sát thủ kia bị bóp nát trong nháy mắt!

Thân thể của tên sát thủ kia ngã mạnh xuống mắt đất!

Toàn bộ mặt đất đều nhiễm một màu đỏ tươi… từng khối cặn của thi thể lộn xộn trên mặt đất… giống như lò mổ của Tu La vậy!

Sắc mặt của bốn tên sát thủ còn lại đều tái nhợt một mảnh, trong con ngươi kinh hãi tột độ!

Bọn họ là tổ sát thủ mạnh nhất của Ám Thạch! Mười người một tổ, chém giết hết tất cả vạn vật sống!

Nhưng giờ phút này… Vậy mà… Họ đã bị tiêu diệt sáu người liên tiếp trong nháy mắt?!

Bọn họ kinh hãi mà run lẩy bẩy, tràn đầy vẻ không dám tin! Đột nhiên, bọn họ tỉnh ngộ ra một điều…!

Người trước mặt này… Không phải là Long Vương! Đây chính là ác ma Tu La! Là một sự tồn tại khủng bố mà bọn họ không cách nào chống cự lại được!

“Rút lui…!” Sắc mặt của bốn tên sát thủ tái nhợt đầy hoảng sợ, bọn họ lập tức cùng rút lui!

Cơ thể của bốn tên sát thủ rút lui trong màn đêm… Nhanh chóng chạy như tên bắn về phía bên ngoài căn nhà cũ!

Trần Xuân Độ đứng trong bóng đêm… con ngươi đỏ ngầu, ánh mắt của anh nhìn chòng chọc thẳng về phía bốn tên sát thủ đang chạy trốn kia… “Địa ngục vô biên, sao lại có thể quay đầu lại được. Diệt!” Đột nhiên, cơ thể của Trần Xuân Độ mạnh mẽ vọt lên trên không trung…!

Thủ pháp của anh nhanh như tia chớp của Tu La, nhanh chóng chớp nhoáng trong màn đêm…!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.