Chàng Rể Phế Vật

Chương 781




CHƯƠNG 781

Trong lòng Lê Thần Vũ run rẩy, sắc mặt ngày càng khó coi, vội vàng lớn tiếng quát: “Mau, mau mang tao lên trực thăng!”

“Ầm ầm ầm…” Trần Xuân Độ nhấc chân, chậm rãi đi về phía Lê Thần Vũ.

“Ngăn nó lại!” Ánh mắt Lê Thần Vũ nhìn về phía Trần Xuân Độ, hiện ra một tia sợ hãi!

“Đứng lại!” Huh! Một đám nhân viên trực tiếp xông lên, bao vây Trần Xuân Độ!

“Nếu mày dám bước lên một bước, thì sẽ nhận lấy hậu quả khó lường đó!” Giọng nói lạnh lẽo như băng của tên nhân viên vang lên!

Bước chân Trần Xuân Độ dừng lại một chút, liếc mắt nhìn xung quanh, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, hệt như mấy tên nhân viên này không đáng để anh nhìn vào mắt.

“À…Vốn dĩ, tao muốn cho tụi mày một cơ hội…Nhưng mà, tụi mày tội gì cố tình tới tìm chết chứ?” Trần Xuân Độ lạnh lùng cười, trong tiếng cười lộ ra vô tận trào phúng.

“To gan! Mày là ai?! Dám ra tay với cậu Lê hả! Mày không muốn sống nữa à!” Giọng nói của Nhân viên công tác kia đột nhiên nổi giận, sắc mặt lạnh như băng! Bọn họ là nhân viên của sân bay, giữa đêm khuya, bọn họ đáng ra nên ở nhà nghỉ ngơi nhưng đột nhiên nhận được một cuộc gọi, bảo bọn họ nhanh chóng lại đây.

Bảo vệ cậu chủ Lê, nhiệm vụ này vô cùng quan trọng, thậm chí vì chuyện này mà có thể thăng chức, nhưng bây giờ, bọn họ không thể tưởng tượng được có người bức bách cậu chủ Lê đến nông nổi này?

Chuyện này quả thực rất láo xược!

“Tụi mày…Không biết tao à?” Trần Xuân Độ chậm rãi nheo mắt lại.

Đối với mấy con kiến con này, sự lạnh lẽo của anh đang dần nổi lên!

“Chó chết, mày ai chứ! Hôm nay tụi tao mặc kệ mày là ai! Ở sân bay gây chuyện thì đã vi phạm pháp luật rồi! Mau theo tụi tao về!” Sắc mặt của nhân viên công tác vô cùng băng lạnh, lộ ra khí tức lạnh lùng vô tận!

Nhóm người này, đúng là không nên nói lý với bọn họ! Đương nhiên bọn họ không biết người đàn ông trước mặt nà là ai…Bởi vì với địa vị cấp thấp của họ thì sao biết được Trần Xuân Độ là ai chứ!

Ở trong mắt họ, ở Yên Kinh, Lê Thần Vũ chính là trời, bọn họ vĩnh viễn không biết Trần Xuân Độ chính là ông của ông trời !

Ánh mắt của Trần Xuân Độ dĩ nhiên đã lạnh tới cự điểm, anh nhìn qua đám nhân viên công tác, âm thanh lạnh lẽo vang lên: “Một khi đã như vậy, tụi mày thừa nhận bản thân là đồng lõa của Lê Thần Vũ?”

“Mày là cái thá gì chứ, chúng tao cần gì phải giải thích với mày!” Giọng nói nhân viên viên công tác vô cùng lạnh lùng!

Bọn họ không thể đoán ra, trong thành phố này, có người dám ra tay với cậu Lê! Cái này đơn giản là tự mình đi tìm chết! Lúc này, nhân viên công tác đã trực tiếp coi Trần Xuân Độ như một món thưởng lớn…Nếu như hoàn thành được nhiệm vụ này, lợi ích sẽ không thể thiếu đối với bọn họ.

“Nếu đã như vậy thì tao cũng chẳng thèm nhiều lời với tụi mày làm gì nữa.” Trần Xuân Độ gật đầu, mà từ trên người anh phát ra cổ hơi thở khủng bố, hệt như một con mảnh thú kinh khủng sắp thức tỉnh!

“Câm miệng hết cho tao, mau bắt nó lại…”

“Chát…!”Một cái tát hung ác!

Tên nhân viên công tát kia còn chưa nói xong đã trực tiếp ăn một cái tát xoay tròn tại chỗ! Máu trong miệng không ngừng phun ra!

Vài giây sau, thân thể gã lảo đảo, sau đó “Gầm” một tiếng ngã quỵ xuống đất, tên đó bị Trần Xuân Độ cho một cái tát khiến hôn mê tại chỗ.

Huh! Không khí một mảnh tịch mịch!

Trần Xuân Độ chậm rãi thu hồi bàn tay của mình, đôi mắt thản nhiên nhìn đám nhân viên công tác, trong miệng còn bình tĩnh nói ra hai chữ “ồn ào.”

Bên trong đối mắt của anh lóe lên một tia ngạo nghễ, mấy tên này muốn làm đồng lõa của Lê Thần Vũ thì anh cũng không cần phí lời làm gì!

Giây tiếp theo, sát ý đột nhiên tăng vọt trên không trung! Đám người đó đã hoàn toàn tức giận!

“Khốn kiếp! Muốn chết! Hai tên kia bắt nó lại cho tao!” Nhân viên công tác lộ ra vẻ tức giận, hai gã nhân viên công tác thậm chí trực tiếp dùng nấm đấm đánh về phía Trần Xuân Độ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.