Chàng Rể Phế Vật

Chương 737




CHƯƠNG 737

Trần Xuân Độ dửng dưng nhìn chằm chằm vào tóc vàng, giống như xem một trò cười.

Dao găm trong tay tóc vàng nhẹ nhàng bay múa, cậu ta cứ như vậy ngắm nghía dao găm, vô cùng hung lệ chỉa ngay vào mặt của Trần Xuân Độ, giống như chỉ cần sơ ý một chút, con dao sắc bén kia sẽ đâm tới Trần Xuân Độ vậy.

Trần Xuân Độ bình thản nhìn cậu ta, đôi mắt chưa từng chớp lấy một lần.

Nhìn thấy Trần Xuân Độ không có chút phản ứng nào, tóc vàng lập tức nổi giận, nhanh chóng giơ con dao sắc bén không gì sánh được lên, cứ như muốn đâm xuyên qua hai mắt của Trần Xuân Độ!

Trần Xuân Độ nóng nảy không nhịn được, vung tay lên tát một cái nhanh như chớp!

“Bốp.” Một âm thanh thanh thúy vang lên! Cả người tóc vàng trực tiếp bị tát bay ra ngoài!

“Ầm!” Tóc vàng đập mạnh vào cái thùng rác ở bên cạnh, thùng rác bị đụng ngã lăn lóc, tất cả rác rưởi đều rơi đầy trên người tóc vàng. Một mùi hôi thối bốc lên, cậu ta nôn oẹ ói mửa, trông vô cùng chật vật!

Toàn bộ đám người vây xem ngây ngẩn! Mẹ… như vậy cũng quá… quá trâu rồi? Một cái tát của người này vậy mà lại đánh bay anh tóc vàng?

Trên mặt đám học sinh trung học loé lên vẻ kinh ngạc… bọn họ trừng mắt há mồm… Anh tóc vàng… đại ca của con phố này… bị người ta tát một cái bay ngược ra sau?

Mấy học sinh nữ trước đó vốn mang theo ánh mắt sùng bái giờ phút này lại hoàn toàn trợn tròn mắt, sững sờ hóa đá…

“Tao ghét nhất là người khác ra vẻ doạ nạt ở trước mặt tao…” Giọng nói của Trần Xuân Độ bình tĩnh thản nhiên, giống như không thèm đếm xỉa đến vậy.

Cả người thanh niên tóc vàng run lẩy bẩy, cậu ta ở dưới đất gắng gượng, hung hăng dữ tợn nói với đám anh em: “mẹ nó! Chúng mày còn đứng ngây ra đó làm gì? Đâm chết nó cho tao! Đâm vào chỗ hiểm! Chết rồi tao gánh!”

Đám đồng bọn lập tức phản ứng lại! Không nói hai lời, vô số chuôi dao bén nhọn đâm thẳng tới! Hung tàn không gì sánh được! Nếu bị những… con dao này đâm trúng, không chết cũng phải tàn phế!

Cuối cùng sắc mặt đám người vây xem xung quanh cũng biến đổi kịch liệt! Sợ là hôm nay sẽ phải thấy máu rồi! Đám côn đồ này vậy mà lại thực sự muốn ra tay đâm chết người!

“Mau gọi điện thoại báo cảnh sát… gọi 115 tới cấp cứu…” Đám người vây xem chấn động rút lui, có mấy người tốt bụng lặng lẽ bấm điện thoại gọi cấp cứu…

Mấy học sinh trung học sắc mặt tái nhợt, sợ hãi rút lui tránh né, bọn họ cũng chỉ là học sinh… sao có thể nhìn được cảnh tượng máu tanh như vậy…

Sắc mặt tóc vàng dữ tợn, cậu ta trừng mắt nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ… Cậu ta muốn tên khốn kiếp này phải chết! Bị đâm ngàn nhát dao mà chết!

Trần Xuân Độ ôm chặt Hoa Nhã Nhụy, bảo hộ cô ta ở trong ngực. Chỉ thấy chân dài của anh đột nhiên xuất kích nhanh như tia chớp, hầu như đã hóa thành một đạo trường tiên sắt thép!

Dao găm trong tay một tên côn đồ mãnh liệt đâm tới, còn chưa đến gần đối phương thì trước mặt đột nhiên hiện lên một ngọn phong kình! Chân dài đáng sợ tập kích mà đến!

“Bịch!” Tên côn đồ trực tiếp bị đạp bay đến giữa không trung, phun ra một ngụm máu!

Có tên côn đồ khác múa dao đâm mạnh vào bụng của Trần Xuân Độ! Một kích này hung tàn không gì sánh được, một khi đâm trúng, về sau chắc chắn sẽ bị tàn phế!

Đột nhiên bóng mờ chân dài biến ảo quất xuống! Chân Trần Xuân Độ bổ mạnh một cái lên vai của tên côn đồ!

“Răng rắc!” Âm thanh xương sườn gãy vang lên, toàn bộ xương bả vai của tên côn đồ bị vỡ nát, hai chân run mạnh quỳ rạp xuống đất, ngay cả xương bánh chè cũng đã vỡ vụn… Đá tảng dưới mặt đất rạn nứt…

Toàn thể đám người xung quanh trợn tròn mắt! Rau má? Anh quá mức khủng bố cường hãn rồi đó?

Người đàn ông này đối mặt với một đám côn đồ cầm đao mà cũng không hề ngã xuống? Đây con mẹ nó là Lý Tiểu Long sao!

Bọn côn đồ dữ tợn nổi giận, dao găm trong tay đâm tới càng thêm tàn ác! Từng chiêu đều là trí mạng!

Nếu không cẩn thận bị đâm trúng, ắt phải chết không thể nghi ngờ!

Sắc mặt Trần Xuân Độ bình thản không gì sánh được, chân dài biến ảo thành tia chớp sắc bén đáng sợ!

“Binh binh binh!” Từng bóng người bay ngược ra! Đan xen nhau ở giữa không trung tạo thành một hình ảnh rung động! Vô cùng đánh vào thị giác!

Tất cả mọi người có mặt ở đây đều hoảng sợ đến độ dại ra!

Mấy học sinh trung học hoàn toàn sửng sốt!

Trần Xuân Độ chậm rãi thu hồi chân mình, nhẹ nhàng phủi bụi bặm ở trên quần áo, dáng vẻ bình tĩnh thản nhiên.

Mà trên mặt đất, thân thể la liệt khắp nơi… tiếng kêu rên vang vọng… tình cảnh hết sức bi thảm!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.