Chàng Rể Phế Vật

Chương 699




CHƯƠNG 699

Hai bóng hình lướt qua nhau trong chốc lát!

Trần Xuân Độ bình tĩnh đứng sau “người khổng lồ”, kiêu ngạo mà lãnh đạm, trên người anh không có một vết thương nào. Một đòn này của “người khổng lồ” đã thất bại!

“Người khổng lồ” từ từ quay người, nhìn Trần Xuân Độ với vẻ khó tin: “Không ngờ mày lại tránh được một dao của tao! Mày… có tư cách chiến đấu với tao rồi đấy!”

Trần Xuân Độ đột nhiên bật cười, anh nhẹ nhàng lắc đầu: “Tiếc là mày đã không còn cơ hội nữa.”

Vẻ mặt “người khổng lồ” thay đổi: “Ý mày là gì?”

Đột nhiên, trên cổ “người khổng lồ” xuất hiện một vết máu nhỏ, mắt thường không thể nhìn ra!

Ngay sau đó, sắc mặt “người khổng lồ” thay đổi, không thể tin được! Hắn đưa tay sờ vào vết thương!

Nhưng khi hắn sờ vào, đầu hắn từ từ di chuyển, theo bề mặt cắt của vết thương, từ từ rơi xuống… “Bịch!” Đầu rơi xuống đất… tách ra khỏi người! “Người khổng lồ” knock out!

Bầu không khí im lặng đến đáng sợ!

Trong nhà họ Lê, vẻ mặt Lê Thần Vũ hoá đá vì kinh ngạc, anh ta đứng bật dậy, vẻ mặt sửng sốt, không thể tin được!

“Người khổng lồ” chết rồi? Sao có thể? Chuyện này làm sao có thể?

“Được chết trong tay tao, mày cũng có thể tự hào.” Trần Xuân Độ lãnh đạm nhìn lướt qua thi thể tên “người khổng lồ”, chậm rãi nói.

Đúng thế! Được chết trong tay Long Vong đủ để khiến “người khổng lồ” tự hào… Đó là sự vinh dự to lớn!

Chủ của long hồn, Long Vương! Đó là sự tồn tại đáng sợ làm rung chuyển toàn bộ thế giới hải ngoại!

Đó… là thế giới mà cả đời này nhân vật tôm tép như “người khổng lồ” không thể với tới… Trần Xuân Độ vứt con dao cao râu, xoay người rời đi, vô cùng lạnh lùng lãnh đạm, như thể đang ở bên ngoài sự việc.

Trần Xuân Độ chậm rãi trở lại bên cạnh Lê Kim Huyên, nở nụ cười nhẹ nhàng: “Xin lỗi đã để em chờ lâu.”

Đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên vẫn đờ đẫn, cô vẫn chưa phản ứng lại trước cảnh tượng đẫm máu vừa rồi.

Sau khi trở về khách sạn, Lê Kim Huyên không thể bình tĩnh lại được, rốt cuộc cô không nhịn được nữa bèn hỏi Tô Loan Loan: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tô Loan Loan sửng sốt, sau đó chậm rãi lắc đầu: “Tôi cũng không rõ, tên sát thủ đó hẳn là có lai lịch rất lớn.”

“Trần Xuân Độ đâu?’ Lê Kim Huyên hỏi.

“Anh ấy nói muốn đi tra thân phận tên sát thủ kia.” Tô Loan Loan đáp.

“Thân phận?” Lê Kim Huyên nhíu mày: “Anh ấy có thể tra ra được gì?”

Trong nhà họ Lê, Lê Thần Vũ ngồi trên sofa, vẻ mặt u ám.

Một tên thủ hạ của nhà họ Lê vội vàng chạy vào: “Cậu Lê, không ổn rồi, trước cửa nhà họ Lê có một thi thể…”

“Thi thể?’ Vẻ mặt Lê Thần Vũ ngưng lại.

Người đó gật đầu: “Đúng ạ, nó rơi từ trên trời xuống.”

Thuộc hạ nhà họ Lê lấy điện thoại ra đưa cho Lê Thần Vũ: “Đây là thứ chúng tôi tìm thấy trên người thi thể đó.”

Lê Thần Vũ nhận lấy điện thoại, đột nhiên điện thoại trong tay anh ta rung lên, sau đó anh ta nghe máy.

“Tổng giám đốc Lê, tôi nhận được món quà của anh rồi, nước C có một câu rất hay. Nhận quà mà không tặng lại là vô lễ, nếu anh đã tặng tôi một món quà lớn như vậy thì tôi cũng phải tặng lại anh một món.”

Trần Xuân Độ chậm rãi nói xong thì cúp máy.

“Trần Xuân Độ

Lê Thần Vũ cầm điện thoại với vẻ mặt u ám, đứng yên tại chỗ một lúc rất lâu.

Anh ta nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, trong màn hình giám sát trên TV vẫn dừng ở cảnh giây phút cuối cùng trước khi “người khổng lồ” chết.

Đó là một vũng máu, máu chảy trên khuôn mặt hắn làm mờ đôi mắt anh ta!

“Trần Xuân Độ…” Lê Thần Vũ chầm rãi nói, giọng điệu âm trầm lúc này tràn ngập vẻ thờ ơ lạnh lùng, mang theo luồng sát khí vô tận!

Trước đó anh ta đã hứa với chiến phòng Yên Kinh, nếu kết quả thí nghiệm mới nhất này của họ xảy ra tai nạn nào ngoài ý muốn thì anh ta phải bồi thường, nhưng anh ta không ngờ “người khổng lồ” lại chết nhanh như vậy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.