Chàng Rể Phế Vật

Chương 684




CHƯƠNG 684

Nghe Lê Kim Huyên nói thế, đôi mày kiếm của Lê Thần Vũ giật mạnh, đó là vẻ giận dữ!

“Kim Huyên, tôi nhắc nhở cô, gần đây Yên Kinh rất loạn, cô nói vậy sẽ thu hút sự chú ý của một số người…” Lê Thần Vũ nén cơn tức trong lòng, lạnh lùng nói.

Anh ta cũng không thể bình tĩnh được nữa, cuối cùng trắng trợn uy hiếp!

Lê Kim Huyên mỉm cười: “Không cần anh Lê nhọc lòng, tôi sẽ chú ý an toàn.”

Lúc này, Trần Xuân Độ chợt xen vào một câu: “À phải rồi, hình như mấy ngày trước tôi nghe nói tập đoàn Lê thị có bê bối? Không biết là ai trong nhà họ Lê ngang nhiên làm chuyện dâm loạn giữa ban ngày, đúng là vô ý thức, làm hại đến hình ảnh của thành phố!”

Nghe thấy câu này, khuôn mặt điển trai của Lê Thần Vũ tái xanh, anh ta thở hổn hển, vô cùng tức giận!

Đây hoàn toàn là chuyện không có thật, Trần Xuân Độ cố ý nhắc tới là có ẩn ý, bôi nhọ anh ta một cách trắng trợn ngay trước mặt Lê Hồng và nhiều người như vậy!

Lê Kim Huyên ngồi bên cạnh bồng nhấc giày cao gót lên, dùng gót chân giẫm lên chân Trần Xuân Độ.

“Kim Huyên, người tài xế này của cô miệng bẩn quá, nếu không để ý thì tôi có thể xử lý giúp cô!” Lê Thần Vũ nhìn Trần Xuân Độ, khó mà che giấu sát khí trong mắt.

“Anh Lê, không cần anh nhọc lòng vì anh ấy thế đâu nhỉ?” Lê Kim Huyên ẩn ý nói.

“Ai da anh Lê, nếu anh muốn xử lý tôi thì tôi không để ý đâu, đánh lẻ hay đánh nhóm, tùy anh chọn?” Trần Xuân Độ gợi đòn, cười nói.

Anh đường đường là Long Vương mà lại sợ Lê Thần Vũ sao? Cho dù phía sau Lê Thần Vũ là nhà họ Lê… Quả thực là con kiến muốn giẫm con voi thôi, không biết tự lượng sức mình…

Ánh mắt Lê Thần Vũ sắc bén nhìn thẳng vào Trần Xuân Độ, lúc này, trong mắt anh ta, Long Vương đáng ghét đã trở người phải chết. Trần Xuân Độ đã chán sống thì Lê Thần Vũ cũng không ngại tiễn anh một đoạn…

“Anh Lê, ánh mắt chòng chọc này của anh làm tôi hơi sợ đấy… Nếu anh muốn đối phó với tôi thì chúng ta đường hoàng mà chiến, đừng đâm sau lưng tôi nhé…” Trần Xuân Độ như cười như không nhín Lê Thần Vũ: “Tôi nghe nói người đâm sau lưng người khác đều là biến thái cả, sinh con không có lỗ đít, đều là con lai, súc vật ti tiện hơn cả chó…”

Trần Xuân Độ ‘bô bô’ mắng một tràng, mặc dù trông thì không phải nhắm vào Lê Thần Vũ… Nhưng ý trong câu lại trần trụi… Anh đang lái sang mắng Lê Thần Vũ…

Lê Thần Vũ thở hồng hộc, mặt mày xanh mét, khuôn mặt anh tuấn lóe lên vẻ lạnh lùng như giết người.

Anh ta siết chặt nắm đấm, nếu điều kiện cho phép thì ngay bây giờ anh ta muốn ra tay luôn! Một phát súng bắn tên khốn đáng chết này!

“Được rồi, bớt nói lại đi.” Cuối cùng Lê Kim Huyên ở bên cạnh không nhịn được, lên tiếng ngăn cản. Chỉ là lúc này, khóe miệng cô cũng mang theo ý cười nhàn nhạt, dường như rất hài lòng với lời nói bóng gió của Trần Xuân Độ.

Trong xã hội thượng lưu, rất khó có ai có dáng vẻ hạ mình như Trần Xuân Độ, trắng trợn mắng người, đúng là kỳ lạ…

Trần Xuân Độ ngoan ngoãn ngậm miệng, lười để ý đến ánh mắt đầy sát khí của Lê Thần Vũ, anh cúi đầu ăn cơm.

Lê Thần Vũ cố điều chỉnh cảm xúc của mình, nén giận, chậm rãi nói: “Kim Huyên, thực ra… Nói câu thật lòng, không biết cô có muốn nghe không?”

Lê Kim Huyên ngước mắt: “Nói đi.”

“Thực ra, tôi có ấn tượng rất tốt về cô, khí chất cao quý, tao nhã quyến rũ.” Lê Thần Vũ nhìn thẳng vào cô, giọng nói lộ ra sự mờ ám trần trụi.

“Ồ, cảm ơn lời khen của anh, tôi không tốt như trong tưởng tượng của anh đâu.” Lê Kim Huyên thờ ơ nói.

“Kim Huyên, tôi rất ngưỡng mộ cô, nếu hai nhà chúng ta có thể liên hôn, tôi nghĩ…”

“Không cần đâu!” Lê Kim Huyên đột ngột ngắt lời Lê Thần Vũ: “Tôi đã có người tôi thích rồi, chuyện liên hôn… Nếu thế giới không bị hủy diệt thì tôi nghĩ chúng ta vẫn nên lý trí chút đi.” Lê Kim Huyên lạnh lùng nói.

Lê Thần Vũ lại biến sắc, khuôn mặt khôi ngô toát lên vẻ u ám.

“Anh Lê, nếu không còn việc gì thì tôi đi trước, thật ngại quá.” Lê Kim Huyên đứng lên, cô thực sự không muốn ở lại thêm nữa, một giây cũng không muốn.

Liên hôn, Lê Thần Vũ và Lê Hồng hoàn toàn chưa từng nghĩ cho cảm nhận của cô. Cô rất rõ cậu hai nhà họ Trương là người có nhân phẩm thể nào, cô cưới anh ta thì chỉ giống như món đồ chơi thôi, chẳng có chút tôn nghiêm nào!

Cô đứng dậy, Trần Xuân Độ cũng đứng dậy theo. Lúc đứng lên, tên này còn không quên vươn tay bốc một con tùm hùm Úc to tướng trên bàn…

Nhìn Lê Kim Huyên đi xa, sắc mặt Lê Thần Vũ cực kỳ u ám!

“Con khốn! Nể mặt cô mà cô không cần, vậy thì tối này cho cô chết!” Lê Thần Vũ bóp mạnh ly thủy tinh trong tay, lộ vẻ dữ tợn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.