Chàng Rể Phế Vật

Chương 674




Anh ta được Lê Hồng lựa chọn làm người nối nghiệp, sớm hay muộn cũng sẽ kế thừa tất cả mọi thứ của Lê Hồng, hiển nhiên lòng dạ ác độc là thái độ bình thường.

Dì cả như tỉnh mộng, thấy Lê Thần Vũ không thích thì vội vàng lùi về phía sau mấy bước, kéo ra khoảng cách với Lê Thần Vũ.

Lê Thần Vũ chậm rãi cúi đầu, nhìn thoáng qua chỗ cánh tay của mình bị dì cả túm lấy, anh ta chậm rãi sửa sang lại ống tay áo, sau đó quay đầu nhìn về phía dì cả, chằm chằm nhìn bà ta như vậy, đôi mắt tràn đầy ý lạnh khó hiểu.

Sắc mặt dì cả lập tức tái nhợt, vội vàng cúi đầu, căn bản không dám nhìn vào hai mắt của Lê Thần Vũ.

Dì cả, người có bối phận lớn nhất trong đám bác thím mà cũng phải câm như hến trước mặt Lê Thần Vũ, ai nấy đều ngoan ngoãn ngậm miệng.

Lúc này Lê Thần Vũ mới quay đầu liếc mắt nhìn qua Trần Xuân Độ, chỉ hơi dừng giây lát, cuối cùng khi dừng ở trên người Lê Kim Huyên mới chậm rãi lên tiếng: “Kim Huyên, mọi người đều là họ hàng trong nhà, không cần như thế.”

Lê Kim Huyên khoanh hai tay trước ngực, mặc dù thái độ của Lê Thần Vũ với cô không kém, nhưng như vậy cũng rất khó làm cho Lê Kim Huyên cô thay đổi thái độ.

Lê Kim Huyên lạnh lùng nhìn Lê Thần Vũ, lạnh lẽo nói: “Người không phạm ta ta không phạm người, người thân của anh làm gì trong lòng họ tự hiểu rõ.”

Lê Thần Vũ gật đầu: “Chúng ta có chút hiểu lầm tồn tại mấy chục năm, yến tiệc riêng này là để cởi bỏ hiểu lầm.”

“Hiểu lầm?” Lê Kim Huyên quay đầu nhìn thoáng qua Lê Thần Vũ, cô không khỏi cười lạnh một tiếng: “Tôi cảm thấy giữa chúng ta không có hiểu lầm gì cả.”

Lê Kim Huyên nói xong lập tức đứng lên, di chuyển đôi chân dài, chuẩn bị đi về phía cửa, tính toán rời khỏi chỗ này ngay lập tức!

“Rầm rập!”

Ngay giây phút Lê Kim Huyên đứng lên, một đám vệ sĩ mặc đồ đen đột nhiên lao tới từ khắp xung quanh căn phòng! Bao vây Lê Kim Huyên lại!

Không khí đột nhiên đọng lại, rơi xuống nhiệt độ đóng băng!

Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên cứng lại, cô lạnh giọng quát Lê Thần Vũ: “Lê Thần Vũ, rốt cuộc anh muốn làm gì!”

“Không cần biết làm cái gì, Kim Huyên, mời ngồi xuống.” Một người phục vụ đứng bên cạnh Lê Thần Vũ tiến lên rót rượu Lafite vào chiếc ly chân dài cho anh ta.

Lê Thần Vũ cầm ly chân dài, vẻ mặt bình tĩnh như thường, đôi mắt nhìn về phía Lê Kim Huyên tràn ngập nghiền ngẫm thâm thúy.

Lê Kim Huyên đánh mắt thoáng nhìn vũ khí mà đám vệ sĩ mặc đồ đen lộ ra ngoài, đó rõ ràng là khẩu súng!

Đây quả nhiên là bữa Hồng Môn Yến, bắt đầu từ khi Lê Kim Huyên bước vào Nhà họ Lê đã định sẵn sẽ không được ra ngoài một cách dễ dàng!

Có đến mà không có về, đây là dương mưu của Lê Thần Vũ, nhưng mà, Lê Kim Huyên quả thật bị lừa!

“Kim Huyên, ngồi xuống đi, người ta mời chúng ta ăn, không ăn một chút, chẳng phải là… Làm người ta uổng công chuẩn bị tỉ mỉ à…” Trong tình huống nguy cấp, không khí dần trở nên giương cung bạt kiếm, Tô Loan Loan đang chuẩn bị đánh vỡ cục diện bế tắc thì một giọng nói đầy cợt nhả vang lên.

Lê Kim Huyên quay đầu, nhìn Trần Xuân Độ ở bên cạnh mình, dường như anh hoàn toàn không bị dọa vì tình huống này, còn bình tĩnh ngồi tại chỗ ăn lạc.

Vẻ khinh thường chợt hiện lên trên khuôn mặt Lê Kim Huyên, mình đã rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy rồi mà người này lại chỉ biết ăn! Còn có thể bình tĩnh như vậy!

Nhưng khi Lê Kim Huyên quay đầu nhìn thoáng qua bốn phía, nhìn thấy từng vệ sĩ cao lớn lực lưỡng, trong lòng cô cũng hiểu rõ khả năng chính cô cũng khó thoát khỏi nơi này, chỉ có thể lựa chọn chậm rãi ngồi xuống.

“Sao ông cụ vẫn chưa đến?” Lê Kim Huyên ngồi xuống, không khí càng yên tĩnh hơn, Lê Thần Vũ không nói thêm câu nào nữa, lúc này hiếm thấy đám cô lớn dì nhỏ cũng im lặng không nói, dường như đang chờ đợi cái gì.

“Câm mồm, mày xứng gọi ông cụ à?!” Đột nhiên, dì cả phía sau Lê Thần Vũ chợt ngẩng đầu, khinh thường miệt thị liếc nhìn Trần Xuân Độ, châm chọc nói.

Trần Xuân Độ bĩu môi: “Gọi ông ta là ông cụ thì sao? Gọi ông ta là ông cụ là nể mặt ông ta đấy.”

Trần Xuân Độ nói với giọng điệu kiêu ngạo cuồng vọng, làm cho vài người dì cả dì hai kia đều bị kinh hãi, những người họ hàng nhà họ Lê nhìn Trần Xuân Độ, ánh mắt vô cùng lạnh lùng châm chọc.

“Ngay cả gia chủ nhà bọn tao mà mày cũng dám sỉ nhục, thật là không biết sống chết.”

“Chính mình là hạng người gì cũng không tự biết, ngay cả gia chủ mà còn dám sỉ nhục, đúng là con kiến không biết trời cao đất rộng!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.