Chàng Rể Phế Vật

Chương 582: Xóa Sổ Ma Minh Của Yên Kinh




"Với lại tin tức Ma Minh truyền đến còn nói, nhiệm vụ của anh đã khiến Ma Minh phải chịu tổn thất quá lớn, cho nên bọn họ quyết định làm sáng tỏ..."

"Làm sáng tỏ? Làm sáng tỏ cái gì?" Biểu tình trên gương mặt anh tuấn của Kinh chợt biến đổi, anh ta mơ hồ có một loại dự cảm xấu.

"Làm sáng tỏ cái nhiệm vụ ngầm ở trên web đen này là do ngài tuyên bố, bọn họ và Long Vương không có bất kỳ gút mắt nào, đây chỉ là chuyện của Long Vương và ngài, không liên quan gì đến bọn họ, bọn họ sẽ không nhúng tay nữa..."

"Làm càn!"

"Rắc!"

Khoảnh khắc Kinh tức giận, bút máy trong tay anh ta...!chợt bị bẻ gãy làm đôi!

"Đại nhân bớt giận!"

Tên thuộc hạ kia thấy Kinh tức giận, trong lòng cả kinh, anh ta vội vã quỳ xuống.

"Giỏi cho một cái Ma Minh..."

Trên gương mặt tuấn lãng của Kinh bị một màn sương lạnh bao phủ, anh ta nhìn chằm chằm sang một phương hướng ở nơi xa, giống như đang nhìn về phía Ma Minh, lạnh lẽo nhả ra từng câu từng chữ: "Ma Minh, anh có biết hậu quả khi đắc tội tôi?"

Vù vù! Không khí vô cùng tĩnh mịch, ngay cả Hộ không kinh sợ chút nào lúc này cũng lựa chọn trầm mặc!

Xung quanh tràn ngập sát khí! Nội tâm tên thuộc hạ chấn động không gì sánh được! Kinh, tôn thần của Yên Kinh này, sợ là đã sắp nổi cơn giận dữ! Thậm chí anh ta còn có thể tưởng tượng đến tình cảnh Kinh tức giận! Đó là một tồn tại đại biểu cho trời! Chỉ cần một chữ của Kinh cũng đủ để lật trời động đất!

Mà tên thuộc hạ còn không có nghĩ tới một chuyện, Ma Minh vậy mà lại...!không hề để Kinh vào mắt? Thật đúng là không biết trời cao đất dày? Một con kiến hôi cũng dám làm mưa làm gió ở trước mặt voi sao?

"Chỉ là một Ma Minh mà thôi, vốn muốn mượn tay một chút, nhưng không nghĩ tới quá mức yếu đuối.

Thôi được, loại thế lực này cũng không cần giữ lại..." Âm thanh của Kinh rất lãnh đạm, giống như sương lạnh ở tháng mười hai.

Giờ khắc này, trong con ngươi anh ta lấp loá sát khí! Anh ta vốn không định xóa sổ Ma Minh Yên Kinh, nhưng nếu Ma Minh đã muốn chết, vậy thì cũng không phải lỗi của anh ta.

Biểu cảm của Kinh không ngừng biến hóa, giờ khắc này sắc mặt anh ta hết sức khó coi! Anh ta đang vô cùng tức giận! Anh ta là chủ nhân của Yên Kinh, anh ta là Kinh! Nhưng hôm nay ở ngay trong thành phố của chính mình, anh ta lại bị người khác bán đứng, bị tát thẳng vào mặt! Đây là một sự sỉ nhục! Anh ta nhất định phải đáp trả!

"Lập tức khiến Ma Minh biến mất cho tôi! Nếu như tối nay công bố tin tức lên mạng, vậy thì mặt mũi của tôi ở Yên Kinh, thậm chí là toàn bộ nước C, đều sẽ mất hết!" Kinh lớn tiếng gầm lên.

Có thể tưởng tượng, nếu như Kinh tùy ý để Ma Minh công bố làm sáng tỏ ở trên web đen, đến lúc đó tất cả các thế lực cùng với cá nhân, thậm chí là toàn bộ Yên Kinh đều sẽ biết, để xóa sổ một người, Kinh anh ta vậy mà lại buông bỏ địa vị, dùng phương thức ti tiện không chịu nổi như vậy! Thanh danh của anh ta sẽ mất sạch, làm sao anh ta có thể gặp người khác được nữa?

Không chỉ có như vậy, điều Kinh lo lắng nhất chính là nếu như việc này lên men...!truyền đến tai tồn tại ở nơi này, vậy tuyệt đối sẽ trở thành nguy cơ cực lớn đối với anh ta!

Anh ta tuyệt đối không cho phép loại nguy cơ này xuất hiện!

Kinh bước xuống từ trên giường bệnh, đi thẳng đến trước cửa sổ, đưa mắt quan sát một hồi lâu, sau đó mới chậm rãi quay người lại: "Nếu như minh chủ không nghe lời thì không cần anh ta nữa, để một người khác thượng vị, có rất nhiều người nguyện ý nghe lời tôi."

"Rõ." Thuộc hạ phản ứng rất nhanh, lập tức hiểu được ý tứ của Kinh...!Kinh như vậy là muốn cưỡng chế vận dụng địa vị và quyền lợi của mình để cướp đi vị trí minh chủ, nâng đỡ người của Kinh thượng vị!

Thuộc hạ giật mình, anh ta rất ít khi thấy Kinh trở nên thô lỗ như vậy, không quan tâm bất cứ thủ đoạn phương thức nào.

Đột nhiên anh ta ý thức được, chỉ khi rơi vào nguy cơ phiền phức thì Kinh mới làm như vậy.

Anh ta vậy mà lại khiến Kinh hoàn toàn mất đi lòng người.

...

Đêm khuya, một chiếc Santana màu đỏ thẫm thoạt nhìn rách rưới chạy tới từ đằng xa, chậm rãi dừng trước sân bay.

Ngay sau đó, cửa xe mở ra, một thân ảnh mang mũ lưỡi trai hạ thấp vành nón, cấp tốc đi vào sân bay.

Người này vô cùng thành thạo vòng qua camera và tuần tra an ninh, mãi đến khi bước vào một chiếc máy bay tư nhân thì mới thả lỏng.

"Sao giờ mới đến?" Nhìn thấy Tô Loan Loan, Lê Kim Huyên thở phào nhẹ nhõm hỏi.

"Cô vốn không cần phí sức tránh né những người này, ở đây cô là khách quý, chúng ta đã an toàn tuyệt đối." Trần Xuân Độ liếc mắt về phía sau giải thích.

Sắc mặt Tô Loan Loan ngưng đọng, Lê Kim Huyên hừ lạnh một tiếng, bất mãn quay đầu nhìn về phía Trần Xuân Độ khẽ quát: "Anh câm miệng."

Trần Xuân Độ chỉ có thể phẫn nộ mà ngậm miệng lại.

"Lê tổng, đây là hành lý của cô, tôi đã xử lý xong dấu vết của chúng ta." Tô Loan Loan nói rằng.

"Dấu vết?" Lê Kim Huyên sửng sốt, trong một thoáng cô không phản ứng lại kịp, không hiểu Tô Loan Loan đang nói cái gì.

"Chính là dấu vết do chúng ta tạo ra, cảnh sát không có cách nào thông qua những dấu vết này để truy xét đến trên người chúng ta." Trần Xuân Độ giải thích.

Ngay khi mấy người bọn họ đang nói chuyện với nhau, bên ngoài sân bay, một chiếc Maybach màu đen đột nhiên xuất hiện, hoành hành ngang ngược chạy thẳng một đường, không chút kiêng kỵ xông vào sân bay.

Chiếc xe đã được gia cố cường hóa dễ dàng phá thủng tường xi măng, chạy thẳng vào trong.

"Là ai, lập tức dừng lại!" Những bảo vệ chạy tới đều mang sắc mặt đề phòng quát lớn bảo chiếc Maybach màu đen kia dừng lại!

"Ầm!" Maybach màu đen đã dừng, nhưng đột nhiên hai ngọn đèn ở trước đầu xe sáng lên.

Ngay sau đó, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, giống như mãnh thú rít gào, chiếc Maybach brừm một tiếng phóng về phía đám bảo vệ!

"Bịch bịch bịch!"

Mấy tiếng va chạm vang lên, đám bảo vệ không kịp né tránh, bị Maybach nhẹ nhàng đụng bay, phi ngược ra ngoài hơn mười mét giống như con diều đứt dây!

Một bảo vệ trong số đó “phụt” một tiếng phun ra một ngụm máu, anh ta cố hết sức muốn đứng lên nhưng hai chân đã bị một đoạn bê tông cốt thép rơi xuống đập gãy.

Mà người bảo vệ bên cạnh anh ta còn thảm hại hơn, bị một cây thép xuyên thủng từ thắt lưng qua bụng khiến chỗ đó huyết nhục không rõ, nhìn thấy mà giật mình!

"Tiếp tục lái đi."

Ngồi ở phía sau Maybach, một đạo thân ảnh mang kính râm lạnh lùng mở miệng, giống như sinh mệnh của những người này ở trong mắt anh ta cũng chỉ giống như đám kiến hôi yếu đuối.

"Răng rắc..."

Động cơ của Maybach khởi động lần thứ hai, tài xế lái Maybach chậm rãi nghiền qua những thân thể đã ngã quỵ một lần nữa.

Ngay sau đó, máu tươi bắn lên bánh xe rồi chậm rãi chảy xuôi nhỏ giọt xuống đất, một màn này trông vô cùng máu tanh, giống như địa ngục trần gian!

"Răng rắc..."

Maybach chậm rãi nghiền ép qua cổ của mấy người bảo vệ.

Mà bọn họ thì ngay cả cơ hội kêu thảm cũng không có, chỉ trong nháy mắt đã bị giết chết.

Không chỉ có như vậy, ngay sau đó, Maybach lại vô tình bá đạo phóng qua hành lang thông đến máy bay tư nhân của sân bay!

"Rầm rầm rầm!" Đầu xe đã được cường hóa dễ dàng tông sập hành lang nhưng vẫn không tổn hại gì!

"Phanh!" Khoảnh khắc tông sập một đoạn hành lang cuối cùng thì bỗng nhiên, trên bức tường xuất hiện một cái động lớn, sân bay rộng rãi đập vào mi mắt!

Lúc này minh chủ Ma Minh đang ngồi ở phía sau, trong tay cầm một ly rượu chân cao xa hoa.

Chất lỏng trong suốt sáng bóng trong ly lay động, ánh mắt anh ta thâm thúy như màn đêm..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.