Chàng Rể Phế Vật

Chương 471: Đột Nhiên Tới Thường Không Có Ý Tốt!




Nữ thần tổng giám đốc xinh đẹp vẻ băng lãnh, cô lạnh lùng nhìn Trần Xuân Độ, quát: “Im miệng!”

Đối với Trần Xuân Độ, cô gần như đã không thể nhịn được nữa! Người này này lá gan càng ngày càng lớn, lại dám cãi lại cô.

Tiếng quát này của nữ thần tổng giám đốc mới khiến Trần Xuân Độ ngoan ngoãn ngậm miệng lại, khóe miệng anh hơi cong lên.

Khuôn mặt già của Trương Bảo Thành đỏ bừng, bởi vì sự chú ý của những vị khách ở xung quanh đã bị hấp dẫn tới đây.

Người trong giới này ai mà không biết Trương Bảo Thành, những lời vừa rồi của Trần Xuân Độ, họ nghe không sót chữ nào, ánh mắt của những vị khách này nhìn Trương Bảo Thành nhất thời trở nên rất kỳ lạ.

Đương nhiên Lê Kim Huyên cũng phát hiện ra điểm này, sau khi nhìn xung quanh một vòng, cô lạnh lùng trợn mắt nhìn Trần Xuân Độ, sau đó xoay người, đưa Trương Bảo Thành nhanh chóng rời khỏi hội trường, để tránh lát nữa khách khứa tới xem vây kín họ lại, đến lúc đó sẽ khó mà rời đi được.

Sau khi Lê Kim Huyên ra khỏi hội trường, một nhân viên bước nhanh tới.

Anh ta đi tới trước mặt cô, cung kính nói: “Cô Lê, lễ trao giải sắp bắt đầu rồi, chúng tôi cần hội trưởng Trương lên phát biểu cảm tưởng.”

Lê Kim Huyên nghiêng đầu nhìn Trương Bảo Thành, gật đầu, sau đó không quay đầu lại, cũng không thèm liếc nhìn Trần Xuân Độ đang ở phía xa, dẫm giày cao gót rời đi.

Tiếng gót giày cao gót lanh lảnh gõ trên sàn gạch hoa nghe rất chói tai.

Trần Xuân Độ vẫn luôn đi theo phía sau, thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh, cuối cùng đưa mắt nhìn đường cong hoàn mỹ của Lê Kim Huyên, khóe miệng dần cong lên một nụ cười sâu xa.

Nữ thần tổng giám đốc bình tĩnh đi phía trước, dù lúc này trong lòng cô đang ngùn ngụt lửa giận, cũng khó mà che giấu được khí chất lạnh lùng như nữ vương và đường cong uyển chuyển quyến rũ kia.

Dù ở bất cứ đâu, vẻ đẹp quyến rũ ấy cũng đều hấp dẫn vô số ánh mắt đàn ông.

Cho dù là đàn bà, e là cũng khó mà không thầm ghen tị.

Trần Xuân Độ đi theo phía sau, hồi lâu sau, Lê Kim Huyên không thể nhịn được nữa, đột nhiên đứng lại, khuôn mặt lạnh lùng như băng, trừng mắt nhìn Trần Xuân Độ, lạnh giọng nói: “Đừng đi theo tôi nữa! Anh có thôi đi không hả?”

Trần Xuân Độ dửng dưng đáp lại: “Kim Huyên, anh chỉ vì lo cho sự an toàn của em thôi.

Trước đó em cũng thấy đấy, một sát thủ rất đáng sợ đang ẩn náu ở đây.”

Khi nói, vẻ mặt của Trần Xuân Độ cũng nặng nề hơn, khiến cho Lê Kim Huyên tin hơn một chút.

Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên hơi cứng lại, nháy mắt giọng điệu cũng không còn cứng rắn như vậy nữa, còn hỏi lại bằng giọng giễu cợt nhàn nhạt: “Vậy cũng không cần anh phải lo, anh có thể bảo vệ sự an toàn cho tôi sao?”

Trần Xuân Độ hơi sững sờ, ngay sau đó ánh mắt lóe lên vẻ bất đắc dĩ.

Cho dù Lê Kim Huyên đã chứng kiến tất cả những chuyện vừa xảy ra, cô cũng sẽ không chọn tin tưởng anh.

Lê Kim Huyên thấy trái tim run lên, cô quá quen giọng nói thâm sâu này.

Nữ thần tổng giám đốc chậm rãi xoay người, thấy Lê Thần Vũ được đám vệ sĩ vây quanh, thong thả đi tới.

Lê Thần Vũ sắc mặt bình tĩnh trầm ổn, vẫn giống thường ngày, tựa như là hai người với con người u ám khó lường trước kia.

Lê Thần Vũ nhìn về phía Lê Kim Huyên, giơ tay lên, chậm rãi vỗ tay, hờ hững nói: “Chúc mừng cô, Kim Huyên, có thể thu nhận được một đại tướng như Trương Bảo Thành.”

Giọng Lê Thần Vũ bình tĩnh như nước, không kèm theo chút cảm xúc nào.

Đối với sự xuất hiện đột ngột của Lê Thần Vũ, Lê Kim Huyên không thấy vui cho lắm, lạnh lùng đáp: “Song Tử Thần, hai cấp dưới của anh cũng rất lợi hại, chỉ là người tính không bằng trời tính.”

Soạt!

Sắc mặt Lê Thần Vũ đột nhiên hơi cứng lại, lời này của Lê Kim Huyên tựa như đã đâm vào chỗ đau của Lê Thần Vũ, làm anh ta quá đau lòng...!Người tính không bằng trời tính, cô đang châm chọc đây là số mệnh của anh ta sao?

Lê Thần Vũ vẫn không hề nổi nóng, chỉ lạnh nhạt nói: “Tôi, từ trước tới nay không tin số mệnh, bởi vì tôi...!chính là số mệnh của nhà họ Lê.”

“Thật không? Vậy chúc anh may mắn.” Lê Kim Huyên nhíu mày, đáp lại một câu, sau đó kéo tay Tô Loan Loan, chuẩn bị xoay người rời đi.

“Gia chủ luôn nói có cơ hội muốn tôi mời cô về nhà họ Lê để gặp mặt một lần.” Lê Thần Vũ tựa người vào xe, nhìn chằm chằm Lê Kim Huyên, sau đó nói.

Những lời này của Lê Thần Vũ nghe như một câu tùy ý, nhưng lại khiến cơ thể mềm mại của Lê Kim Huyên run lên!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.