Chàng Rể Phế Vật

Chương 433: Huyết Độc Khó Dây!




Đáy lòng Bạch Hổ run lên, anh ta không ngờ sự hợp sức báo thù của Đại trưởng lão Huyết tộc và Vincent lại có uy thế như vậy!

"Rào rào rào..."

Không lâu sau, một trận mưa xối xả trút xuống trong thời gian ngắn...!Vô số binh lính Long quân đau đớn vứt bỏ súng ống dưới cơn mưa như trút nước này.

Quần áo trong nháy mắt bị ăn mòn thành những lỗ lớn, đôi mắt lồi lên.

Từng binh lính Long quân đang giãy giụa trong đau đớn!

Bạch Hổ cũng không ngoại lệ, anh ta có thân hình cao lớn, đồng nghĩa với việc phải hứng chịu sự tẩy rửa của mưa máu nhiều hơn những người khác!

Cơn đau rát dữ dội lan tràn đến toàn thân Bạch Hổ như thủy triều, gân xanh trên trán nổi lên loạn xạ.

Anh ta cắn răng chịu đựng đau đớn kịch liệt!

Bạch Hổ đột nhiên đảo mắt nhìn, thì thấy những khẩu súng ống bị vứt trên đất cũng đều nhanh chóng bị ăn mòn sau khi gặp phải máu loãng.

Đến cả sắt thép cũng không tránh được, huống chi người trần mắt thịt như binh lính Long quân!

"Rầm!"

Từng làn khói trắng không ngừng bốc lên, binh lính Long quân không thể chống cự nổi dưới sự tấn công của cơn mưa máu, cơ thể ngã mạnh xuống đất!

Bạch Hổ cắn răng chịu đựng cơn đau nhức của sự ăn mòn.

Anh ta đột nhiên phát hiện có một bóng râm to lớn dưới tàn tích một tòa lâu đài cổ kính trong đống đổ nát cách đó không xa, khiến Bạch Hổ không kịp đưa ra sự phân vân nào, anh ta chỉ vào dưới tàn tích của lâu đài cổ, hô to: "Mọi người nghe lệnh, lập tức đến khu vực dưới tàn tích của lâu đài cổ kia!"

"Bùm!"

Bạch Hổ vừa dứt lời, các binh lính Long quân còn chưa chạy được mấy bước tới tàn tích của lâu đài cổ bên kia, đột nhiên cơ thể của mười mấy Huyết tộc còn lại run rẩy kịch liệt...!Ngay sau đó, cơ thể của những Huyết tộc đó bỗng nhiên nổ tung, hóa thành vô số máu loãng, bắn tung tóe như đạn!

"Phụt!"

Có không ít binh lính Long quân, bước chân chợt lảo đảo, từng làn máu loãng giống như mũi tên máu, trong nháy mắt xuyên qua cơ thể của rất nhiều binh lính Long quân!

"Rầm!"

Đáp lại đó là tiếng ngã xuống của mấy binh lính Long quân, cơ thể đau đớn vặn vẹo.

Đây vốn là cơn đau khó mà chịu nổi!

“Dìu một tay, không một ai trong chúng ta được ngã xuống ở đây!” Bạch Hổ cõng một binh lính trong số đó trên lưng lên, giận dữ rống lên.

Binh lính rối rít dìu đỡ những người ngã xuống đất, dốc hết sức lao nhanh về phía tàn tích của lâu đài cổ trong khó khăn!

Sau khi nhìn thấy Trần Xuân Độ, vẻ mặt của Lê Kim Huyên bỗng trở nên lạnh lùng, từ tính hỏi: "Tôi hỏi anh làm thế nào, không có kêu anh qua đây."

Trần Xuân Độ khẽ mỉm cười, giải thích: "Kim Huyên, bác sĩ khám bệnh dù sao cũng phải gặp qua bệnh nhân.

Nếu không gặp mặt trực tiếp bệnh nhân thì làm sao có thể biết được rốt cuộc là bị làm sao..."

Lê Kim Huyên cười haha, giọng điệu có ý giễu cợt: "Nghe ý của anh, anh đúng thật coi mình là bác sĩ?"

“Đương nhiên không phải.” Sau khi nhận thấy vẻ khinh thường trong mắt Lê Kim Huyên, Trần Xuân Độ chỉ có thể cười khổ bất lực.

“Vào đi.” Lê Kim Huyên liếc mắt hững hờ, sau đó chậm rãi xoay người đi trở vào phòng.

Sau khi Trần Xuân Độ theo Lê Kim Huyên đi vào, liếc mắt đã nhìn thấy Tô Loan Loan đang đắp chăn nằm trên ghế sô pha.

“Xem đi.” Lê Kim Huyên ngồi sang một bên, ánh mắt không hề rời khỏi người Tô Loan Loan, dễ nhận thấy cô vẫn rất quan tâm đến sự an nguy của Tô Loan Loan.

Trần Xuân Độ đi đến bên cạnh Tô Loan Loan, ngồi xuống, cẩn thận quan sát tình trạng của Tô Loan Loan, không khỏi gật đầu, vẻ mặt rất hài lòng.

Trần Xuân Độ rất hài lòng, cơ thể Tô Loan Loan không những không từ chối ống thuốc, ngược lại hiệu quả hấp thụ vô cùng tốt, thậm chí có chút vượt ra ngoài dự liệu của Trần Xuân Độ.

“Có thấy gì lạ không?” Lê Kim Huyên bên cạnh nghi ngờ hỏi.

Nhìn thấy Trần Xuân Độ liên tục gật đầu, dáng vẻ như có chuyện lạ, cô có chút không tin.

Cô hiển nhiên không tin Trần Xuân Độ thật sự có thể nhìn ra điểm lạ nào, cô đồng ý để Trần Xuân Độ xem xét, tất nhiên là với tâm lý muốn thử xem sao, nhưng cô chưa từng nghĩ Trần Xuân Độ thật sự có thể nhìn ra được gì.

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Trần Xuân Độ lúc này khiến Lê Kim Huyên có phần tin tưởng.

Trần Xuân Độ đột nhiên quay đầu, nhìn Lê Kim Huyên nói: "Cô ấy đã ngủ bao lâu rồi?".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.