Chàng Rể Phế Vật

Chương 393: Nếu Không Ông Dập Đầu Nhận Sai




“Bụp!” Dao Long Nha trong tay Trần Xuân Độ, động tác quá nhanh, Trần Xuân Độ tay cầm dao Long Nha, tay nhấc dao rơi, tất cả mọi người ở đây, không ai có thể nhìn rõ động tác của Trần Xuân Độ, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy một tàn ảnh vụt qua, sau đó, một cục đá thô to bằng cái đầu trẻ sơ sinh trong số đó, bỗng dưng bị Trần Xuân Độ gọt một mảng lớn!

Nhất thời, xung quanh im bặt, kim rơi cũng có thể nghe thấy!

Mà một giây sau, từ khối đá tối màu không có ánh sáng này, gần như bị tất cả mọi người nhận định đây là một khối đá bỏ đi không thể xuất hiện ngọc, đột nhiên, sắc mặt của vô số người đều thay đổi, nhìn chằm chằm vào khối đá thô này!

Chỉ thấy phía trên mặt cắt của khối đá bị dao Long Nha cắt, bỗng có một tia ánh sáng xanh ngọc tỏa ra, màu xanh như sóng nước mêng mang, vô cùng nhẹ nhàng bắt mắt!

“Đây là! ”

Thần sắc của vô số người đanh lại, bọn họ nhìn chằm chằm khối đá thô đó, trong lòng dậy sóng!

Bọn họ thế nào cũng không ngờ, khối đá thô này vậy mà thật sự có ngọc!

Đây gần như là chuyện không thể nào, nhưng lại xảy ra ở trước mặt bọn họ!

Trong đám đông vang lên từng tiếng xuýt xoa, vô số người mang vẻ sửng sốt kinh ngạc, mà Trương Bảo Thành thì trợn to hai mắt, biểu cảm đó giống như gặp ma vậy!

Bên cạnh Trương Bảo Thành, gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên hơi đanh lại, đôi môi đỏ vô cùng dụ người của cô hơi mở ra, cô cũng cảm thấy rất kinh ngạc khi khối đá thô này có ngọc!

Không có ai có thể ngờ, khối đá thô bám đầy bụi không hề bắt mắt này, thật sự có ngọc!

“Chuyện này sao có thể chứ! Vậy mà là Lục Tổ Mẫu! ” Trương Bảo Thành lẩm bẩm với chính mình, trong lúc vô thức lộ ra một hai câu, đã kinh động tới vô số người, trong nháy mắt dấy lên bão táp trong đám đông!

Một khối đá thô bị xem là đồ bỏ, vậy mà có thể có Lục Tổ Mẫu!

Đây rốt cuộc là có vận may nghịch thiên cỡ nào mới có thể có được!

Từng ánh mắt sửng sốt, kinh ngạc, kèm theo sự khó tin dừng trên người Trần Xuân Độ, ai có thể ngờ, người đàn ông vẻ ngoài không xuất sắc, nhìn trông rất bình thường này, vậy mà có thể cắt ra Lục Tổ Mẫu từ một khối đá bỏ đi!

Trương Bảo Thành dừng trên người Trần Xuân Độ, ông ta nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, cơ thể hơi run rẩy, đanh giọng nói: “Tôi không tin, đây chỉ là cậu giẫm phải vận may cứt chó mà thôi.

“Vận may cứt chó sao?” Trần Xuân Độ liếc nhìn Trương Bảo Thành, cười nhàn nhạt, trong ánh mắt bỗng nhiều thêm tia thương hại.

Nội tâm Trương Bảo Thành chợt chấn động, ông ta cảm nhận được ánh mắt của Trần Xuân Độ, trong lòng càng không hiểu, ánh mắt này của Trần Xuân Độ là ý gì, tại sao lại dùng loại ánh mắt này nhìn ông ta.

Mà cách đó không xa, mọi người vẫn chìm đắm trong cơn sửng sốt kia, trong một khối đá bỏ đi không ai thèm được mua từ khu cược cấp thấp, vậy mà có thể xuất hiện loại ngọc cực phẩm như Lục Tổ Mẫu, đù mẹ đây tuyệt đối là hời to!

Không ít người thậm chí đã đỏ mắt, nhìn chằm chằm vào khối đá thô Lục Tổ Mẫu đó, ngưỡng mộ đố kỵ tới đỏ mắt.

Bọn họ đều tiếc đứt từng khúc ruột, nếu như sớm biết đây là một khối đá thô có ngọc Lục Tổ Mẫu, bọn họ chắc chắn không tiếc mọi giá để mua!

Có càng nhiều người rơi vào trầm mặc, bọn họ đều vào lúc Trần Xuân Độ mua trăm khối đá thô mà đồng loạt cười nhạo chế giễu anh, bây giờ Trần Xuân Độ cắt ra được khối Lục Tổ Mẫu này, khiến bọn họ xấu hổ hận không thể tìm một cái lỗ tại đây mà chui xuống!

“Vận may cứt chó này của cậu quả thật rất tốt, tôi làm hội trưởng hiệp hội đổ thạch nhiều năm như vậy, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy ở khu cược cấp thấp xuất hiện ngọc cực phẩm.

” Trương Bảo Thành gật đầu, vài ba câu liền quy mọi thứ đều do vận may của Trần Xuân Độ tốt.

Mà đám đông đang sốt ruột ở xung quanh lúc này mới yên tĩnh một chút, phải, ở khu cược cấp thấp, sau khi trải qua sự giám định của nhiều người như vậy, đều cho rằng nó là đồ bỏ, Trần Xuân Độ có thể vớ được nó, ngoài vận may tốt ra, rất khó tìm được lời giải thích gì khác.

Trương Bảo Thành nói như vậy mới khiến rất nhiều người trong đám đông hiểu ra.

Nhưng không ngờ Trần Xuân Độ đột nhiên cười lạnh một tiếng, nhìn sang Trương Bảo Thành, vẻ mặt khôi hài: “Vận may cứt chó?”

Tim của Trương Bảo Thành bỗng nảy lên, ánh mắt trào phúng đó của Trần Xuân Độ khiến trong lòng ông ta tự dưng có một sự lo lắng mãnh liệt.

“Này, anh rốt cuộc muốn làm gì?” Vào lúc này, Lê Kim Huyên không nhịn được mở miệng gọi Trần Xuân Độ một tiếng.

Trần Xuân Độ quay đầu liếc nhìn Lê Kim Huyên, dịu dàng nói: “Kim Huyên, em nhìn cho kỹ đây.

Sau khi nói xong, Trần Xuân Độ bèn xoay đầu sải bước đi về phía đống đá thô đó.

Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên nheo lại, mắt cô nhìn chăm chú vào bóng lưng của Trần Xuân Độ, không hiểu gì cả.

Khi Trần Xuân Độ đi tới một khối đá thô khác, Trương Bảo Thành nhìn Trần Xuân Độ, trong lòng bỗng run rẩy, đột nhiên dấy lên dự cảm không lành.

Trần Xuân Độ một tay cầm dao Long Nha, một tay để trên khối đá thô, anh từ từ sờ khối đá thô, giống như đang cảm nhận cái gì đó.

Đột nhiên, Trần Xuân Độ tay cầm dao Long Nha, anh hướng dao Long Nha lên, mạnh mẽ cắt vào một chỗ!

“Bụp!”

Lại là một chuỗi âm thanh rền vang, inh tai nhức óc vang vọng ở trong tai của mỗi người!

Mà sau khi Trần Xuân Độ cắt xuống một dao này, anh không có dừng lại, dao Long Nha trong tay xoẹt xoẹt cắt gọt! Một khối đá thô to, trong nháy mắt bị Trần Xuân Độ cắt bỏ đi rất nhiều phần vỏ đá.

Mà đợi sau khi Trần Xuân Độ dừng lại, bầu không khí lại rơi vào khoảng lặng, đám đông xung quanh, nhìn khối đá thô đó, qua vài giây mới phản ứng lại!

Đám đông xung quanh lập tức bùng nổ!

“Hô!”

Vô số tiếng thốt kinh ngạc sững sờ vang lên, từng ánh mắt nhìn về Trần Xuân Độ, tràn ngập sự sửng sốt khó tin!

Ngọc trắng ôn nhuần xuyên qua lớp vỏ đá mỏng như cánh ve, nhìn thấy rõ ràng!

“Đây là ngọc Dương Chi! Vậy mà ngay cả ngọc Dương Chi cũng có thể cắt ra, chuyện này sao có thể chứ!”

“Ngọc Dương Chi này tuy chỉ có một miếng nhỏ, nhưng giá trị hơn xa khối đá bỏ đi này! Hời to rồi!”

Vô số người rần rần bàn tán, điều khiến bọn họ cảm thấy sửng sốt không chỉ là ngọc Dương Chi, còn cả dao Long Nha trong tay Trần Xuân Độ, còn cả kỹ thuật cắt gọt chuẩn xác gần như yêu nghiệt của Trần Xuân Độ!

Vỏ đá dày sớm đã bị Trần Xuân Độ cắt bỏ, chỉ còn lại lớp vỏ đá mỏng như cánh ve, nếu có thể bảo vệ ngọc Dương Chi ở trong, lại có thể khiến vỏ đá vô cùng rõ ràng, dùng cách nói chuẩn xác hơn, đây căn bản đã không thể tính là vỏ đá rồi!

Trần Xuân Độ vỗ vỗ ngọc Dương Chi, nhìn sang Trương Bảo Thành, nhàn nhạt mở miệng: “Hội trưởng Trương, nói ra vậy thì vận may của tôi thật sự không tệ.

Cả người hội trưởng Trương đều ngây ngốc rồi, ông ta ngẩn ngơ nhìn miếng ngọc Dương Chi đó, mặt mày quẫn bách!

Chuyện này sao có thể chứ! Khối đá bỏ đi thứ hai lại có thể cho ra ngọc! Hơn nữa còn là ngọc Dương Chi! Trương Bảo Thành làm hội trưởng hiệp hội đổ thạch nhiều năm như vậy, con mẹ nó đây là lần đầu tiên thấy!

Hơn nữa, số đá thô này, không có cái nào ngoại lệ bề ngoài đều là loại đá thô vừa nhìn liền có thể phán đoán được, gần như sẽ không có ngọc, nhưng chúng bây giờ ở trong tay Trần Xuân Độ, đang tỏa ánh sáng chói mắt!

“Hội trưởng Trương, vận khí của vận cứt chó tốt lên, ông chắc sẽ không ngờ lại tốt như vậy nhỉ?” Giọng điệu của Trần Xuân Độ rất điềm nhiên, nhưng những lời này lọt vào tai của Trương Bảo Thành đang trợn mắt há hốc mồm, lại trở nên vô cùng chói tai!

Tổng giám đốc nữ thần trước đó khoanh tay trước ngực, lặng lẽ quan sát, ngay cả cô cũng sốc, cô tuy không phải quá hiểu đổ thạch, nhưng cũng biết, những khối đá Trần Xuân Độ chọn này, gần như đều là loại có vẻ ngoài màu sắc trông tệ nhất, nhưng chúng vậy mà đều cho ra ngọc tốt!

Trần Xuân Độ sao làm được? Lê Kim Huyên không hiểu, không chỉ Lê Kim Huyên, Tô Loan Loan, Trương Bảo Thành, còn tất cả mọi người vây xem cũng không biết Trần Xuân Độ làm như nào!

Không chỉ như vậy, Trần Xuân Đạo hạ dao quả quyết dứt khoát, không có chút do dự, loại quả quyết này, cho dù bậc thầy có mấy chục năm kinh nghiệm cắt đá cũng không dám làm dứt khoát như vậy!

Trương Bảo Thành bị lời Trần Xuân Độ nói làm có tức tới mức cả người run rẩy, nghiến răng nghiến lợi, đều sắp sôi máu mà chết rồi!

Lời của Trần Xuân Độ quá thâm rồi! Ông ta đường đường là hội trưởng của một hiệp hội đổ thạch, vậy mà bị một tên lưu manh như vậy chế giễu, mặt mũi của ông ta mất sạch rồi!

Mà Trần Xuân Độ trực tiếp phớt lờ Trương Bảo Thành, anh lặng lẽ xoay người lại, lần nữa cầm dao Long Nha, chuẩn bị cắt khối đá thô thứ ba.

Lần này chắc sẽ không ra ngọc nữa đâu?

Đám đông vây xem, vô số người nói thầm trong lòng, đám đông vây xem cực kỳ mong chờ một dao này của Trần Xuân Độ, vô số người đều muốn xem, một dao này của Trần Xuân Độ, liệu có tiếp tục ra ngọc nữa không!”

“Vèo!”

Trần Xuân Độ bỗng giơ dao Long Nha lên, dao Long Nha sắc bén chia hư không thành hai, rúng động!

“Rắc!”

Từng mảng vỏ đá bị dóc ra, sau đó, trong đám đông bỗng bạo phát một trận sôi sục!

Khóe miệng của Trương Bảo Thành không ngừng giật giật, đã á khẩu không nói được gì!

“Lại có rồi, tuy không bằng hai miếng ngọc trước đó, nhưng cũng xem như là ngọc thượng phẩm, cậu ta còn là người không, liên tiếp ba khối đá bỏ đi đều cho ra ngọc, đại hội đổ thạch chưa từng xuất hiện tình huống này!”

“Đây sao có thể là vận may cứt chó chứ, vận may cứt chó của ai có thể liên tiếp trong ba khối đá bỏ đi cho ra ngọc hết, loại đá thô có thể bị gọi là đồ bỏ, gần như căn bản không có ngọc, đều là một loại thủ đoạn để tăng thêm doanh thu cho triển lãm chính phủ, không bao lâu sẽ bị xử lý hết! Nhưng cậu ta, tại sao có thể cắt ra ngọc, cậu ta rốt cuộc là ai!”

“Tôi bây giờ cũng phải đi mua ít đá bỏ đi, nói không chừng cũng có thể cho ra một miếng ngọc cực phẩm? Dù sao rẻ hơn nhiều so với đá thô đấu giá!”

Đám đông vây xem lập tức sôi sục, nhìn thấy Trần Xuân Độ liên tiếp cắt ra ngọc, vô số người đỏ mắt ghen tỵ, đã bắt đầu nung nấu dục vọng, chuẩn bị tự mình đi mua mấy khối đá bỏ đi!”

Rất nhiều người sớm đã bỏ qua Trương Bảo Thành, trước đó mỗi một câu mà Trương Bảo Thành nói, đều bị Trần Xuân Độ dùng thực tế để vả lại!

Trương Bảo Thành đứng tại chỗ, xấu hổ không thôi, ông ta bây giờ căn bản mất hết mặt mũi, hận không thể tìm cái lỗ chui thẳng vào!

“Hội trưởng Trương, anh ta sao lại làm được, ba khối đá bỏ đi đều cho ra ngọc, tôi cũng chưa từng nghe nói còn có loại chuyện này?”

Vào lúc này, một giọng nói trong trẻo tràn ngập từ tính lọt vào tai của Trương Bảo Thành, chỉ thấy Lê Kim Huyên nhíu mày nhìn Trần Xuân Độ, trong đôi mắt đẹp vụt qua tia tò mò.

Trương Bảo Thành ngẩn người hồi lâu, mặt đỏ bừng, lúng túng nói: “Lê tổng, tôi tạm thời cũng không biết cậu ta sao mà làm được.

Lúc Trương Bảo Thành nói ra lời này, cả gương mặt đều nóng bừng, dường như đều sắp cháy rồi.

Ông ta căn bản không thể chấp nhận, ông ta là hội trưởng của hiệp hội đổ thạch nước C, nhưng lại không biết Trần Xuân Độ rốt cuộc sao mà làm được, mặt của ông ta quá đau rồi!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.