Chàng Rể Phế Vật

Chương 383: Rời Đi Như Không Có Chuyện Gì




Lời nói của Trần Xuân Độ đã đánh trúng chỗ ngứa của bọn họ, anh thẳng thắn chỉ ra điểm yếu của thất tinh trận...!Thái thượng trưởng lão cảm thấy Trần Xuân Độ làm như vậy là đang chà đạp lên công sức của bọn họ!

Thông qua nghiên cứu và cải tiến, ông ta đã tạo ra một trận pháp đáng tự hào nhất, nhưng trong miệng của Trần Xuân Độ thì lại biến thành rác rưởi!

Điều khiến thái thượng trưởng lão tức giận nhất chính là việc Trần Xuân Độ không chỉ châm biếm thái thượng trưởng lão thông qua thất tinh trận mà còn tàn nhẫn vạch trần vết sẹo của thái thượng trưởng lão qua thông qua thất bại của ông ta lần trước.

Thái thượng trưởng lão trừng mắt nhìn Trần Xuân Độ, vẻ mặt lạnh lẽo, khó coi đến tột đỉnh...

“Sắp chết đến nơi rồi mà vẫn còn mạnh miệng!” Thái thượng trưởng lão hừ lạnh một tiếng, sau đó lao về phía Trần Xuân Độ.

Cùng lúc đó, mười ba vị trưởng lão nhà họ Ngọc cầm thanh trường kiếm trong tay không ngừng vung vẩy, phát ra ánh sáng lóa mắt giống như những tia sáng mặt trời, kiếm quang tung hoành ngang dọc, rung chuyển trời đất, giống như những con rồng bạc đang điên cuồng tấn công Trần Xuân Độ!

“Nếu tôi biết trận pháp này thì đương nhiên tôi cũng biết cách phá giải nó!” Trần Xuân Độ hờ hững nói, đột nhiên cổ tay anh bỗng rung lên, Long Nha trong tay khẽ kêu vo ve, sau đó hóa thành một tia chớp màu vàng rồi bắn tới!

Trần Xuân Độ một mình đối mặt với sự công kích kịch liệt của thái thượng trưởng lão, vẻ mặt anh rất bình tĩnh, giống như không coi thái thượng trưởng lão ra gì.

Thái thượng trưởng lão thấy Trần Xuân Độ khinh thường mình như vậy nên thẹn quá hóa giận, muốn nổi trận lôi đình!

Thanh trường kiếm trong tay của thái thượng trưởng lão liều mạng lao về phía ngực Trần Xuân Độ!

Một kiếm này, thái thượng trưởng lão đã dốc hết sức lực, uy lực kinh khủng khiến người ta không thể chống lại được!

Đây là đòn sát thủ mà thái thượng trưởng lão đã chuẩn bị từ lâu!

Lúc thanh kiếm của thái thượng trưởng lão đâm tới, vẻ mặt của Trần Xuân Độ rất bình tĩnh, thậm chí không có một chút dấu hiệu phòng bị, Long Nha trong tay anh đã thoát ra ngoài, bây giờ anh đang gặp nguy hiểm, căn bản không thể nào ngăn nó lại được!

Vẻ mặt thái thượng trưởng lão rất điên cuồng! Cho dù một kiếm này khiến ông ta phải trả giá bao nhiêu thì ông ta cũng không quan tâm, chỉ cần Trần Xuân Độ chết...!ông ta chỉ muốn Trần Xuân Độ chết!

Nhưng khi thanh kiếm của thái thượng trưởng lão sắp đâm tới thì đột nhiên Trần Xuân Độ duỗi tay ra, lòng bàn tay chắp lại với nhau!

Tốc độ của Trần Xuân Độ rất nhanh, ngay cả thái thượng trưởng lão cũng không ngờ tốc độ của Trần Xuân Độ lại nhanh như vậy! Anh chắp hai tay lại với nhau, kẹp chặt thanh kiếm của thái thượng trưởng lão!

Con ngươi thái thượng trưởng lão đột nhiên co rút, ông ta nhìn Trần Xuân Độ, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc!

Sao có thể như thế được! Thái thượng trưởng lão bỗng thấy run rẩy!

Ánh mắt của cả hai va vào nhau, lúc này thái thượng trưởng lão lập tức nhận ra Trần Xuân Độ đang nhếch mép, ý cười hiện lên trong mắt anh!

Thái thượng trưởng lão muốn rút thanh trường kiếm về, nhưng đã quá muộn, hai tay Trần Xuân Độ nắm chặt thanh trường kiếm, không cho ông ta bất kỳ cơ hội nào!

Đúng lúc này, tiếng hét thảm thiết của một vị trưởng lão nhà họ Ngọc đột nhiên vang lên!

Thái thượng trưởng lão sửng sốt, lập tức quay đầu lại nhìn thì thấy một vị trưởng lão nhà họ Ngọc đang đứng đó...!thanh trường kiếm của ông ta đã bị chém đứt lìa, hai mắt trừng lớn, kinh hãi nhìn thái thượng trưởng lão… Khi ông ta muốn hét lên lần nữa thì mới kinh hoàng phát hiện ra ông ta không thể phát ra âm thanh được nữa!

Trên cổ ông ta xuất hiện vết thương, máu tươi không ngừng trào ra, nhưng ông ta không nhận ra mình đã bị cắt cổ họng...!Bởi vì Long Nha kia quá nhanh và quá sắc bén khiến ông ta không cảm giác được gì hết, chỉ không hiểu vì sao mình không thể phát ra âm thanh được.

Không chỉ như vậy...!ở trước mắt thái thượng trưởng lão, Long Nha nhanh chóng bay vụt qua không trung, sau đó lướt ngang qua trước mặt những vị trưởng lão khác.

Không bao lâu sau, trên cổ các vị trưởng lão kia đã xuất hiện vết máu, sau đó cơ thể bọn họ dần dần trở nên lạnh lẽo, cuối cùng ngã xuống đất!

“Không!” Đôi mắt thái thượng trưởng lão co rút dữ dội, ông ta không thể chấp nhận được, ông ta không thể chấp nhận những vị trưởng lão có võ công cao cường lại rơi vào kết cục này!

Sau khi con dao găm đi vòng quanh mười ba vị trưởng lão xong thì nó kêu vo ve một lúc rồi lượn trở về trong tay Trần Xuân Độ.

Trần Xuân Độ cầm Long Nha, chậm rãi liếc mắt nhìn mười ba vị trưởng lão.

Một lúc sau, cơ thể của mười ba vị trưởng lão từ từ ngã xuống đất, trông vô cùng thê thảm!

"Rầm!"

Thái thượng trưởng lão thấy mười ba vị trưởng lão bị giết chết trong giây lát...!từng người một ngã xuống đất, con ngươi co rút kịch liệt! Ông ta hoàn toàn không thể chấp nhận nổi mười ba vị trưởng lão lại bị giết trong giây lát! Ông ta không thể chấp nhận được!

"Tôi đã nói tôi biết cách phá vỡ trận pháp này rồi mà ông còn muốn dùng thất tinh trận này để giết tôi, ông đang muốn chết sao?" Giọng nói của Trần Xuân Độ từ từ truyền vào trong tai thái thượng trưởng lão khiến gân xanh trên trán ông ta nhảy lên.

"Tôi biết thất tinh trận cần bọn họ tâm linh tương thông với nhau...!Chỉ cần một người trong số họ chết thì những người khác nhất định sẽ bị liên lụy..." Trần Xuân Độ chế nhạo, câu nói kia lọt vào tai thái thượng trưởng lão bỗng trở nên cực kỳ mỉa mai, khiến ông ta đỏ bừng mặt!

Thái thượng trưởng lão nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, vẻ mặt không thể tin được! Ông ta không chấp nhận được việc ông ta lại thất bại một lần nữa, hơn nữa còn là thất bại hoàn toàn!

"Tôi không tin, tôi sẽ không thua, tôi nhất định sẽ không thua cuộc!" Thái thượng trưởng lão mặt mày dữ tỡn nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ: “Tôi không tin cậu có thể phá giải được thất tinh trận, tôi chưa từng thấy nhược điểm của thất tinh trận!"

Đột nhiên, thái thượng trưởng lão khàn giọng hét lên.

Trần Xuân Độ lạnh lùng nhìn Thái Thượng trưởng lão, sao thái thượng trưởng lão có thể ngờ được Trần Xuân Độ đã từng đối mặt với một thế lực nước ngoài do người nước C thành lập, thế lực nước ngoài mà Trần Xuân Độ phải đối mặt còn tàn bạo hơn thái thượng trưởng lão gấp nhiều lần, mỗi một người trong số họ đều có sức mạnh đáng kinh ngạc, mà sự hiểu biết của họ về Thất tinh trận cũng vượt xa thái thượng trưởng lão.

Lúc đó Trần Xuân Độ không có kinh nghiệm, lúc đuổi theo bọn họ, suýt nữa bị thất tinh trận của bọn họ giết chết!

"Cách tốt nhất để phá giải Thất Tinh trận là dùng lực phá giải nó.

Hơn nữa, ông chưa từng nghe câu một kẻ mạnh có thể đánh bại 10 người biết võ sao?" Trần Xuân Độ hờ hững nói.

Câu nói hời hợt của Trần Xuân Độ lọt vào tai thái thượng trưởng lão nghe vô cùng châm biếm!

Thái thượng trưởng lão cúi thấp đầu, cơ thể run rẩy kịch liệt, ông ta không thể chấp nhận được, ông ta không thể chấp nhận thất bại này!

Ông ta là đệ tử của phái Võ Đang, thế nhưng lúc này lại bị một thằng lưu manh đánh bại thì sao ông ta có thể chấp nhận được!

"Bản thân Ngọc Vinh Hiên đắc tội với tôi nhưng lại bảo ông ra mặt thay sao..." Trần Xuân Độ cười mỉa mai: "Ông vì muốn giết tôi mà đã hại bao nhiêu người đáng thương vô tội rồi hả?"

Thái thượng trưởng lão run lên, lời nói của Trần Xuân Độ từng chữ từng chữ lọt vào tai ông ta, khiến ông ta không thể nào quên được!

“Tôi đã từng nói ông không thể sống được đâu.” Giọng điệu của Trần Xuân Độ rất bình tĩnh, như thể anh đang nói về một câu chuyện nhỏ không đáng kể.

Có vẻ như cái chết của thái thượng trưởng lão đã được định sẵn từ lâu.

“Má nó mày đi chết đi!” Thái thượng trưởng lão run rẩy kịch liệt, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng, hai tay siết chặt lao về phía Trần Xuân Độ!

Đây là đòn phản công của ông ta trước lúc chết! Thái thượng trưởng lão biết ông ta sắp chết đến nơi rồi...!Tuy rằng ông ta không có tự tin có thể trốn thoát, nhưng ông ta tuyệt đối sẽ không để Trần Xuân Độ sống tốt!

“Chết đi…” Thái thượng trưởng lão siết chặt nắm đấm, sau đó đột nhiên tung ra một chưởng!

Một chưởng của thái thượng trưởng lão quá mạnh, làm chấn động không trung, mạnh mẽ hướng về phía Trần Xuân Độ!

Tốc độ của thái thượng trưởng lão nhanh như chớp, nhưng tốc độ của Trần Xuân Độ còn nhanh hơn, trong nháy mắt, một luồng sáng trong tay Trần Xuân Độ bắn ra, luồng sáng lao vụt tới, hai cánh tay của thái thượng trưởng lão bị cắt đứt!

"Cậu không thể giết tôi, tôi là người của Võ Đang!"

Thái thượng trưởng lão bị cơn đau làm bừng tỉnh, ông ta vừa vật lộn với nỗi kinh hoàng vừa hét vào mặt Trần Xuân Độ, ý đồ muốn dọa Trần Xuân Độ, để anh không dám làm càn.

Nhưng Trần Xuân Độ lại không bị ảnh hưởng, thái thượng trưởng lão chịu đựng cơn đau dữ dội, vặn vẹo lui về phía sau.

Trần Xuân Độ cầm Long Nha trên tay đang từ từ ép sát từng bước.

“Cậu không thể giết tôi, nếu tôi chết thì nhà họ Ngọc sẽ không bỏ qua cho cậu đâu, bọn họ sẽ làm mọi cách để giết cậu!” Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Trần Xuân Độ, lồng ngực thái thượng trưởng lão run rẩy kịch liệt, ông ta cuối cùng cũng biết sợ rồi!

“Người của phái Võ Đang giỏi lắm sao?” Trần Xuân Độ bước tới trước mặt thái thượng trưởng lão, anh chậm rãi nói từng chữ: “Ngay cả phái Võ Đang mà tôi còn dám đánh thì một tên đệ tử Võ Đang như ông có tính là gì?”

Giọng điệu của Trần Xuân Độ bình tĩnh đến đáng sợ, câu nói kia lọt vào tai thái thượng trưởng lão khiến sắc mặt ông ta tái nhợt, vô cùng hoảng sợ!

Trong mắt thái thượng trưởng lão, Trần Xuân Độ lúc này giống như một con quỷ dữ! Vô cùng đáng sợ!

"Tảng đá dưới chân núi Võ Đang kia, nếu không phải là vì ông già thối tha kia thì tôi đã cho nổ tung từ lâu rồi.

Ông tưởng rằng cái danh Võ Đang có thể bảo vệ được ông sao? Đó chỉ là môn phái võ lâm chứ không phải là một gia tộc." Giọng điệu của Trần Xuân Độ rất hờ hững, nhưng từng câu từng chữ lại khiến lòng thái thượng trưởng lão dấy lên một cơn sóng dữ!

Con ngươi của thái thượng trưởng lão đột nhiên co rút lại, ông ta nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, run rẩy nói: "Dấu tay trên tảng đá khắc tên môn phái dưới núi Võ Đang kia...!là của cậu sao?"

Giọng nói của thái thượng trưởng lão lộ ra sự run sợ, câu nói kia của Trần Xuân Độ bỗng khiến ông ta nhớ lại có một dấu tay mờ nhạt xuất hiện trên tảng đá khổng lồ khắc chữ Võ Đang dưới chân núi Võ Đang...!mặc dù tảng đá đã bị ăn mòn sau bao nhiêu năm dầm mưa dãi nắng nhưng dấu tay ấy vẫn còn rõ nét...!Ông ta đã từng hỏi các đệ tử trong phái Võ Đang...!kết quả không một ai biết nguồn gốc của dấu tay này...!vì đây là điều cấm kỵ của Võ Đang!

“Không thể nào… sao cậu có thể có liên quan đến dấu tay dưới núi Võ Đang được!” Thái thượng trưởng lão không ngừng lắc đầu, ông ta không muốn tin vào sự thật này!

Nhưng thật ra trong lòng ông ta đã sáng tỏ...!Người đàn ông trước mặt này vô cùng am hiểu võ công của Võ Đang...!kiến thức sâu rộng, thực lực kinh người, trừ anh ra thì ai có thể để lại dấu tay trên tảng đá dưới chân núi Võ Đang được!

"Ông biết quá nhiều rồi..." Mắt Trần Xuân Độ chợt lóe lên, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lùng, ánh mắt lộ ra sát ý!

Long Nha trong tay Trần Xuân Độ đột nhiên lao về phía thái thượng trưởng lão, muốn kết liễu sinh mệnh của thái thượng trưởng lão!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.