Chàng Rể Phế Vật

Chương 355-358




CHƯƠNG 355: NGHIỀN ÉP!

“Gia chủ, cậu nghe tôi giải thích…” Trương Hồng Lương còn muốn giải thích gì đó nhưng chủ nhà họ Trương đã lười để ý ông ta, chỉ lạnh lùng liếc nhìn sau đó lại tiếp tục bước chậm về phía Trần Xuân Độ.

Không chỉ như vậy, áp lực trên người đang tăng lên không ngừng. Mỗi một bước đi là khí thế trên người lại tăng thêm một phần!

Cho đến khi lại gần Trần Xuân Độ, áp lực đến từ phía chủ nhà họ Trương bùng nỗ khiến rất nhiều người họ Trương ở hiện trường rùng mình run rẩy, đỏ bừng mặt!

Trán bọn họ dần dần rỉ ra mồi hôi, sống lưng cũng cong giống như có một ngọn núi đè trên lưng bọn họ khiến bọn họ không thở nỗi.

Trương Hồng Lương nhìn về phía chủ nhà họ Trương, trong mắt lộ ra vẻ khâm phục và kính sợ… Ông ta là trưởng lão nhà họ Trương, đương nhiên hiểu rõ chủ nhà họ Trương trẻ hơn ông ta máy chục tuổi này làm thế nào để khiến hơn nghìn người của nhà họ Trương phục sát đất vị trí chủ nhà!

Nhất là thế hệ trước… những người thế hệ trước tóc trắng xóa thấy đều phải cung kính hành lễ, không dám bắt kính!

Vi chủ nhà bọn họ là kỳ tài luyện võ trăm năm hiếm gặp…luyện võ máy năm đã có thể nhẹ nhàng đánh thắng vô số trưởng lão trong dòng họ.

Cho đến bây giờ, gia chủ rất ít khi ra tay với người khác, nên thực lực cũng dần dần trở nên sâu không lường được. Những trưởng lão như Trương Hồng Lương đã không thể nào nhìn thấu thực lực.

Ông ta cũng từng là kẻ có địa vị ở nhà họ Trương, hiện giờ dần dần ít được biết đến.

Lúc này, trong mắt Trương Hồng Lương lộ ra vẻ hoảng sợ, chủ nhà chỉ đề lộ ra một hơi thở nhỏ đã khiến ông ta cảm thấy không thể thở nồi. Đã qua nhiều năm như vậy, rốt cuộc đã đạt tới cảnh giới nào?

Ông ta run rẩy cả người, suy nghĩ cẩn thận lại cảm thấy vô cùng đáng sợ. Ông ta có một dự cảm, nhiều năm qua đi, cảnh giới của chủ nhà đã sớm vượt qua mức ông ta có thể thăm dò. Đứa trẻ lớn lên dưới mí mắt ông ta này… đã trở thành kẻ mạnh một phương, càn quét thành phố T, nhìn người dân bằng nửa con mắt!

Ngay lúc ông ta đang suy nghĩ lung tung thì chủ nhà họ Trương đã đi đến trước mặt Trần Xuân Độ, mang theo hơi thở kinh khủng nặng như núi. Trần Xuân Độ lại như một pho tượng, không hề nhúc nhích, giống như một người chết vậy!

“Trương Khải Luân.” Chủ nhà họ Trương chậm rãi nói từng chữ một. Rất rõ ràng, đây là tên chủ nhà họ Trương.

“Nhớ kỹ, cậu tàn sát nhà nào không liên quan đến tôi, tôi mặc kệ. Nhưng nếu cậu đã dám tìm đến nhà của tôi, tôi sẽ khiến cậu… sống không bằng chết, đau khổ cùng cực!” Trương Khải Luân từ từ nói, vừa dứt lời vẻ mặt cũng trở nên lạnh lẽo!

Chỉ trong nháy mắt, trong mắt Trương Khải Luân toát ra vẻ hung hăng dữ tợn. Ngay sau đó nhắc chân dài lên, một giây sau, chân phải đã đá về phía Trần Xuân Độ giống như đạn đại bác vậy!

Trương Khải Luân chợt gầm lên, tây trang giản dị trên người bỗng chốc bị rách ra do cơ bắp căng lên.

Quần tây trên chân cũng trở nên ngắn chật.. cơ bắp nồi lên, gân xanh xuất hiện!

Đúng lúc này, khóe miệng Trần Xuân Độ đột nhiên cong lên, nhìn vô cùng kỳ lạ.

Mà sau khi Trương Khải Luân thấy Trần Xuân Độ ngẩng đầu thì nghiêm mặt, trong ánh mắt toát ra vẻ tàn nhẫn và lạnh lùng!

Cái chân kia của Trương Khải Luân lại lầy sức mạnh càng kinh khủng hơn gào thét đá về phía anh!

Một đòn này mang theo sức mạnh cực lớn và tốc độ nhanh như chớp. Thậm chí trong không khí còn như có sóng âm cuồn cuộn, giống như ngọn lửa xé không khí!

Không thể nào tưởng tượng được sức mạnh chứa trong một đòn này. Nếu như đá trúng hạ bộ, nhất định sẽ hủy hạnh phúc nửa thân dưới… mà nếu đá vào bụng thì tám chín phần mười sẽ đá nát nội tạng trong cơ thế!

Ngay lúc này, Trần Xuân Độ bỗng nhiên cử động.

“Anh ta cử động rồi!”

Trong đám người xuất hiện tiếng hô ngạc nhiên, Trương Hồng Lương nghiêm mặt, ông ta lập tức thấy con người mặc áo choàng đỏ kia đột nhiên nắm tay, dưới cái mặt nạ dính máu lộ ra đôi mắt hài hước lạnh như băng!

“Chết!”

Trương Khải Luân lạnh lùng hét lớn, chân dài đá mạnh về phía Trần Xuân Đội!

Chỉ trong nhát mắt, khí thế ác liệt bộc phát từ người anh ta khiến tất cả người có mặt ở hiện trường rung động trong lòng!

Mà Trần Xuân Độ cũng mạnh mẽ tung một đấm, bắp thịt căng lên!

“Âm!”

Tiếng va chạm rung trời vang vọng trong không trung. Một quyền một cước va chạm khiến không khí run rẫy, kể cả mặt đất cũng rung lên giống như động đắt vậy!

Không khí đột nhiên ngưng lại!

Một cước kia của Trương Khải Luân ngừng lại giữa không trung vì bị nắm đắm của Trần Xuân Độ cản lại!

“Âm!”

Một trận đất rung núi chuyển, trong lòng tất cả mọi người đều bị chắn động, rối rít nhìn xem.

Đây thật sự là một cú va chạm kịch liệt rung động đất trời, thậm chí ngay cả bầu trời cũng phải âm u vì nói Không khí điên cuồng rung động, ánh mắt Trương Khải Luân chọt lóe lên, đáy mắt nhìn Trần Xuân Độ dần dần dâng lên vẻ sâu xa… trong đó còn chứa cả chút giật mình, vì Trương Khải Luân không ngờ tới một cước bùng nỗ của mình lại bị Trần Xuân Độ cản lại.

Ánh mắt lạnh lẽo của Trương Khải Luân không hề ảnh hưởng đến Trần Xuân Độ. Chỉ chốc lát sau, Trần Xuân Độ thu lại nắm đấm, cứ như chưa có việc gì xảy ra. Anh vẫy tay, không có bắt cứ biểu hiện khác thường nào.

Mà Trương Khải Luân cũng thu lại chân đứng thẳng, thế nhưng lại hơi run… Trương Khải Luân hoàn toàn không khống chế được sự run rầy này!

Sức mạnh trong một đấm của Trần Xuân Độ xâm nhập vào trong cơ thể Trương Khải Luân, một đắm này ẩn chứa sức mạnh vô cùng to lớn, không ngừng gây tác động lên chân Trương Khải Luân!

Trương Khải Luân đứng thẳng lưng, cơ thể rắn rỏi… Trương Khải Luân không di chuyển, vì hiểu rất rõ ràng, chỉ cần di chuyển sẽ bại lộ chuyện bị đám này của Trần Xuân Độ làm bị thương!

“Rốt cuộc cậu là ai?” Trương Khải Luân nhìn Trần Xuân Độ, chậm rãi hỏi.

Ánh mắt Trương Khải Luân nhìn Trần Xuân Độ không còn coi thường như trước… Thái độ đối xử với Trần Xuân Độ đã trở nên cần thận hơn.

“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là hai nhà Đỗ Trương cá mè một lứa. Nay nhà họ Đỗ đã bị tiêu diệt, giờ đến lượt các người rồi.” Trần Xuân Độ lạnh lùng nói.

Trương Khải Luân nhìn Trần Xuân Độ trong chốc lát, chậm rãi nói: “Đúng là nhà họ Trương chúng tôi và nhà họ Đỗ khá thân nhau, nhưng chắc chắn không phải kiểu thân cùng chung tay với loại đao phủ máu me đó.”

“Anh nói không có là không có? Người nhà họ Trương cũng đã xuất hiện trong số người nhà họ Đỗ, anh giải thích thế nào?” Trần Xuân Độ cười lạnh, giọng nói dửng dưng châm chọc.

Trương Khải Luân lập tức nghiêm mặt, nhìn về phía Trương Hồng Lương đứng đằng sau.

Trương Hồng Lương giật thót mình, sau khi thấy ánh mắt lạnh lẽo của Trương Khải Luân thì vẻ mặt bỗng chốc trở nên tái mét, xám như tro tàn.

Trần Xuân Độ nhìn về phía Trương Hồng Lương, thản nhiên nói: “Người tôi muốn giết, không ai có thể chạy thoát.”

Trần Xuân Độ nói ra lời này, giọng nói vô cùng bình tĩnh, giống như đang nói ra một sự thật… Anh nói không hề sai, năm đó vì đuổi giết một đặc công phản bội nước C, anh đã đuổi theo gã nửa vòng thế giới… Nghị lực cố chấp này, dù người anh muốn giết lên trời xuống đất, anh cũng phải giết bằng được!

Trong lòng Trương Hồng Lương run lên mãnh liệt, ông ta cắn răng, chỉ về phía Trần Xuân Độ lạnh lùng nói: “Cậu mắt đi tính người, tàn sát mấy trăm mạng người của nhà họ Đỗ, bây giờ lại muốn giết nhân chứng chứng kiến là tôi!”

Ông ta bắt đầu bịa đặt lung tung, chỉ với hai ba câu nói đã khoác cho bản thân cái áo chính nghĩa tốt bụng, mà Trần Xuân Độ lại bị ông ta ung dung đẩy làm kẻ ác.

Đúng vậy, ông ta vừa nói xong thì biển người mênh mông đứng phía sau bắt đầu xôn xao… Ai nây đều nhìn về phía Trần Xuân Độ, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo như kiếm, giống như muốn xuyên thủng người anh vậy!

Từng ánh mắt lạnh lẽo kia giống như từng thanh kiếm sắc bén, muốn đâm thủng người anh thành trăm nghìn lỗ.

Trần Xuân Độ híp mắt lại, bỗng nhiên bắn ra một hơi thở giết chóc lạnh lẽo trắng trợn! Anh lạnh lùng nhìn Trương Hồng Lương khiến ông ta run rẩy, giống như người vừa nhìn ông ta không phải là Trần Xuân Độ mà là diêm vương, tử thần tới từ địa ngục!

“Nhà họ Đỗ thông đồng với thế lực nước ngoài buôn bán ma túy, công khai làm trái luật pháp nước C, bị tổ chức an ninh quốc gia điều tra… Sau khi tổ chức an ninh quốc gia bị nhà họ Đỗ mai phục tập kích, nhà họ Đỗ chỉ sợ giết người diệt khẩu thì Yên Kinh sẽ điều tra phạt tội, nên thả cho tổ chức an ninh quốc gia một con đường sống. Nhưng sau đó nhà họ Đỗ lại đổi ý, còn vì sao lại đổi ý, ông tưởng người khác là kẻ ngu, không đoán ra ông đứng phía sau giở trò sao?” Trần Xuân Độ bình tĩnh nói từng câu từng chữ, kể hết ngọn nguồn câu chuyện!

Giọng của anh quá lớn, hùng hậu như sắm, truyền rõ ràng đến tai mỗi người!

Trương Khải Luân đứng tại chỗ, sau khi nghe Trần Xuân Độ giải thích thì ánh mắt càng sâu thẳm hơn.

Trương Khải Luân nhìn về phía Trương Hồng Lương, ánh mắt lóe lên sát khí không hề che giấu!

Trong lòng Trương Hồng Lương điên cuồng run rẩy, thậm chí cơ thể ông ta cũng run lên vì sợ hãi quá độ!

Bốn phía chung quanh, những ánh mắt vốn nhìn về phía Trần Xuân Độ nay lại nhìn hết về phía ông ta khiến ông ta tê cả da đầu, toát mồ hôi lạnh!

“Cậu nói bậy, cậu nói bậy nói bạ! Khéo mồm, đừng tưởng rằng cậu giỏi ăn nói là có thể bẻ cong sự thật!”

Trương Hồng Lương hoảng sợ, ông ta chỉ về phía Trần Xuân Độ giận dữ quát lên. Tuy là nhìn bề ngoài ông ta đang tức giận nhưng thật ra trong lòng đã sợ hãi lắm rồi… Ông ta không còn nghĩ ra lời nào để ngụy biện nữal “Một xác hai mạng, bạn tôi tàn phế, không riêng gì nhà họ Đỗ, ông cũng có phần.” Trần Xuân Độ đột nhiên cất bước về phía ông ta.

“Cậu không được tới đây!” Trương Hồng Lương run bật cả người, bàn tay chỉ Trần Xuân Độ cũng đang run rầy. Trái tim ông ta đang đập như nỗi trống, đây là biểu hiện của việc cực độ sợ hãi!

Trần Xuân Độ rất bình tĩnh, anh coi thường lời nói của ông ta, từng bước, từng bước… tiến về phía ông tat Mỗi bước đi của anh đều khiến ông ta cảm thấy hình như tử vong đang tới gần!

*Tôi cho phép cậu giết ông ta sao?”

Lúc này, một giọng nói truyền đến từ một bên. Trần Xuân Độ dừng chân, nhìn sang thì thấy Trương Khải Luân đang lạnh lùng nhìn anh.

“Đây là chuyện riêng của nhà họ Trương, không cần một người ngoài như cậu nhúng tay vào.” Trương Khải Luân lạnh lùng nói.

“Chuyện riêng? Chuyện riêng này đã ảnh hưởng đến rất nhiều người. Nếu nhà họ Trương các người dạy dỗ không nghiêm, vậy thì để tôi dạy dỗ thay.” Trần Xuân Độ thản nhiên nói, giọng điệu bĩnh tĩnh nhưng lại tràn ngập sự kiêu ngạo!

Trương Khải Luân híp mắt lại, nhìn Trần Xuân Độ, nói dõng dạc từng chữ: “Đã lâu rồi không ai dám kiêu ngạo như vậy trước mặt tôi.”

Trương Khải Luân vừa dứt lời đã lập tức di chuyền, bóng người chọt lóe lên rồi đột ngột xuất hiện ngay trước mặt Trần Xuân Độ!

Không chờ Trần Xuân Độ phản ứng lại, đã nắm tay, giơ cao một đắm đắm mạnh về phía anh!

“Âm ầm ầm!”

Cơ thể Trần Xuân Độ lập tức bay ngược ra sau. Cú đấm bắt ngờ này của Trương Khải Luân thật sự quá nhanh!

Cách đó không xa, tường nhà sang trọng ầm ầm sụp đỏ, khói bụi mù mịt. Biển người mênh mông nhà họ Trương không ngừng vung tay tung hô!

CHƯƠNG 356: TỘI ÁC TÀY TRỜI!

“Đùng đùng đùng…”

Cả người Trần Xuân Độ sáng bừng lên, nhưng chẳng qua là lần này không phải anh chủ động tắn công mà thân thể giống như một quả đạn pháo, làm sụp đổ ba bốn bức tường!

Trên đó xuất hiện một cái hồ lõm khổng lồ hình người. Trong biển người mênh mông rộng lớn đều là nhà họ Trương tụ họp lại. Bọn họ nhìn thấy uy lực khủng khiếp từ một cú đá của Trương Khải Luân không ngừng hoan hộ, lại liếc nhìn bức tường chỗ Trần Xuân Độ thì trong ánh mắt chứa đựng sự khinh thường và châm biếm vô cùng.

Ở trong mắt bọn họ nếu đem so sánh với chủ nhà thì Trần Xuân Độ đã là gì?

Đối với họ Trương Khải Luân là sự tồn tại bắt khả chiến bại giống như chiến thần vậy, có Trương Khải Luân cai quản nhà họ Trương, con kiến này tìm đến khiêu khích nói khoác không biết ngượng miệng muốn tàn sát cả nhà này, tự tìm cái chết ư?

Nhà họ Trương sẽ không lặp lại những sai lầm của nhà họ Đỗ, dù sao thì gia chủ nhà họ Trương không phải thứ vô dụng bỏ đi như gia chủ nhà họ Đỗ.

Thậm chí có một số bậc trưởng lão của nhà họ Trương còn dự đoán rằng họ nhìn thấy hy vọng ở trên người Trương Khải Luân sẽ dẫn dắt dòng tộc đi lên đỉnh cao, thậm chí phá vỡ khuôn mẫu cân bằng giữa bốn bên và đứng đầu gia tộc hoàng kim!

Như vậy thì một nửa bầu trời thành phố T đều sẽ thuộc về nhà họ Trương … Cho dù là gia chủ của nơi đây cũng phải nể mặt họ!

Thành phố T rộng lớn nên chủ của nơi này không thể một mình quản lý hoàn hảo được, anh ta rất cần sự ủng hộ của một bên … Chỉ cần nhà họ Trương có thể trở thành thủ lĩnh của gia tộc hoàng kim thì chủ nhân của thành phố này chắc chắn phải coi trọng nhà họ Trương!

Kể từ khi Trương Khải Luân gây chắn động trong nhà họ Trương thì rất nhiều thành viên đã gửi gắm tương lai của gia đình vào Trương Khải Luân. Với tài năng trời cho của anh ta thì cho dù có ở nước C cũng được coi là tin anh kiệt xuất. Đây quả thực là cơ hội dành cho nhà họ Trương!

Thời gian dần trôi qua, một thành phố T từng đầy ắp sóng gió thì với sự dẫn dắt của bốn vị lãnh đạo trí dũng kiệt xuất gia tộc Hoàng Kim đã trở nên vô cùng hùng mạnh. Nhưng đến bây giờ, mặc du thực lực của họ vẫn lớn mạnh nhưng bắt kỳ thành viên nào đều có thể cảm nhận được gia tộc đang không ngừng tuột dốc… chủ nhân của thành phố T cũng đang làm như vô tình mà cố ý làm suy yếu thực lực của gia tộc hoàng kim nhằm ổn định địa vị của mình.

Mọi thành viên trong nhà họ Trương đều nhìn Trương Khải Luân với ánh mắt tràn ngập sự nồng nhiệt và kính trọng. Trong mắt họ, Trương Khải Luân gần như là một vị thần!

Trương Khải Luân đứng yên tại chỗ thân hình thẳng tắp, bình tĩnh nhìn chằm chằm hướng Trần Xuân Độ đã biến mắt, một đá đủ đề đá cho anh trở thành kẻ tàn tật!

Trương Khải Luân nhìn một lúc thây chẳng có ý nghĩa gì, nên đã quay lại nói với những người họ Trương kia rằng: “Chỉ là một tên hề nhảy nhót mà thôi, mọi người trở về hết đi.”

Mà ngay khi Trương Khải Luân vừa dứt lời thì đột nhiên một mảnh đá vỡ văng tới sau lưng của Trương Khải Luân với tốc độ kinh hoàng không thể tưởng tượng nổi!

Sắc mặt của Trương Khải Luân trầm xuống và sống lưng của anh ta lạnh lẽo và đau điếng!

Mà khi quay người lại thì rốt cuộc vẫn chậm hơn một bước!

Viên đá vụn kia vụt nhanh tới, bật tung trong không trung và bỗng nhiên nã vào trước ngực của Trương Khải Luân!

“Bịch!” Toàn thân anh ta run lên và lùi ra phía sau một cách mắt kiểm soát!

Soạt!

Ai nấy đều bị sốc, những tiếng la hét đột nhiên dừng lại, sự chế giễu trên khuôn mặt của rất nhiều người bỗng trở nên cứng ngắc!

Cơ thể Trương Khải Luân run rẩy, bộp bộp bộp lùi ra phía sau hơn ba mươi bước mới có thể giữ thăng bằng lại được!

Trương Khải Luân thở hắt ra một hơi và nhìn về hướng Trần Xuân Độ đã biến mắt, trong mắt hiện lên một tia sắc bén.

“Anh ta chưa chết!” Một người họ Trương hét lên rằng cách đó không xa có làn khói bốc lên nghỉ ngút trong không trung, chỉ nhìn thấy thoáng một bóng người thoắt ẩn thoắt hiện chầm chậm đứng dậy từ một đống gạch đá vỡ vụn!

Trương Khải Luân nhìn chằm chằm vào anh, hai tay từ từ nắm chặt lại!

“Khu khụ khu…”

Trần Xuân Độ chậm rãi bước ra khỏi màn sương khói che hết trời đất, lúc này trông anh vô cùng nhếch nhác, cả người toàn là bụi bặm bùn đất … So với Trương Khải Luân trong bộ vest đơn giản không dính một hạt bụi nào thì quả là một sự tương phản rõ rệt.

Trần Xuân Độ ho khan vài tiếng, vỗ nhẹ vào lớp bụi bặm bám trên người, đôi mắt lộ ra dưới lớp mặt nạ nhìn thăm dò Trương Khải Luân một lượt rồi bỗng cất lời nói: “Tôi còn tưởng rằng sức lực của anh sẽ mạnh hơn chứ, chưa ăn cơm à, giống như đàn bà con gái vậy.”

Trần Xuân Độ hững hờ nói, giọng điệu bình thản lãnh đạm, nhưng lại khiến cho bầu không khí đông cứng lại! Mọi người có mặt ở đó đều im lặng phăng phắc, một sự yên tĩnh chết người!

Hàng ngàn thành viên của nhà họ Trương tạo thành một đám đông khổng lồ … Lúc này, lại không hề có ai phát ra tiếng động gì, rất nhiều người trong số họ nhìn Trần Xuân Độ với vẻ kinh ngạc và lạnh lùng như thể muốn nuốt chửng anh vậy!

Trương Khải Luân đứng tại chỗ, vẻ mặt đột nhiên trầm xuống, từ từ nheo mắt lại nhìn Trần Xuân Độ.

Vừa rồi cú đá của mình không mạnh hay sao? Nó có thể dễ dàng đá chết một người đáy… Người bình thường nào có thể chất hơi kém một chút… có lẽ còn sẽ bị tan xác cơ!

Nhưng bây giờ Trần Xuân Độ lại nói với vẻ cực kỳ khinh thường … nhất là lại châm biếm coi rẻ điều mà Trương Khải Luân lấy làm tự hào!

Trương Khải Luân nhìn chằm chằm dáng vẻ bình thản thờ ơ của anh, sắc mặt càng ngày càng lạnh lùng, thậm chí mơ hồ còn có vẻ ức chê.

Đột nhiên, anh ta tung một cú đá, hai tay nắm chặt lại và sự mãnh liệt bỗng nhiên bùng nổ!

Trương Khải Luân lạnh lùng nói: “Vậy thì xem ra sức lực của anh rất mạnh, xin hãy chỉ bảo thêm.”

Anh ta vừa dứt lời thì bóng dáng vụt lên, Trần Xuân Độ còn chưa kịp nói gì thì đã nhanh chóng tung ra một quả đắm, nguy hiểm chết người!

Trận chiến khốc liệt đã bắt đầu!

Trương Khải Luân tung một cú đắm nhanh như chớp, nhanh đến mức đề lại bóng dáng trong khoảng không!

“Âm ầm!” Sóng âm cuộn trào, khoảng không xoắn lại chuyển động tạo ra những gợn sóng có thể nhìn thấy bằng mắt thường rồi lan ra xung quanh!

Đôi mắt của Trần Xuân Độ hơi nheo lại, dưới lớp mặt nạ khóe miệng nhếch lên một đường vòng cung lộ vẻ trêu đùa.

Đọ tốc độ sao?

Trần Xuân Độ đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích, ngay lúc cú đắm của Trương Khải Luân chuẩn bị đánh vào người anh thì đột nhiên thân thể khẽ chuyển động một chút rồi biến mắt hút!

Cú đấm của anh ta tung ra nhưng lại đắm hụt nên chỉ chạm vào bóng dáng còn sót lại của Trần Xuân Độ ở chỗ cũ.

Trong lòng Trương Khải Luân chợt hoảng sợ, anh ta bỗng nhận ra điều gì đó quay người lại, bỗng nhìn thấy Trần Xuân Độ đang đứng ở sau lưng mình, bốn mắt nhìn nhau. Anh ta lập tức nhìn thấy đôi mắt tràn đầy sự giễu cọt lộ ra dưới lớp mặt nạ!

Trái tim của Trương Khải Luân treo lơ lửng và trong lòng cảm thấy vô cùng sợ hãi!

Nhưng anh ta vẫn chậm hơn một bước, tốc độ của Trần Xuân Độ còn nhanh hơn. Hơn nữa làm sao có thể biết rằng cái mà mình cho là nhanh thì trong mắt Trần Xuân Độ chẳng khác gì … động tác chậm cả!

Anh bỗng nhiên giơ tay lên nhìn Trương Khải Luân, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, một giây tiếp theo giáng xuống!

“Bếp!” Một tiếng bạt tai giòn giã vang lên khiến tất cả mọi người có mặt ở đó đều bị sốc!

Chỉ thấy Trương Khải Luân đứng yên tại chỗ và Trần Xuân Độ thì từ từ đưa tay về.

Trương Hồng Lương vô thức nhìn sang Trương Khải Luân, sau khi nhìn thấy khuôn mặt của anh ta, cơ thể đang vô cùng run rẫẩy và bỗng nhiên hóa đá!

Trương Hồng Lương mở to đôi mắt, như thể vừa mới nhìn thấy một điều gì đó vô cùng khó tin xảy ra vậy!

Khuôn mặt vốn đẹp trai sáng sủa của Trương Khải Luân bây giờ đang đỏ ửng lên, một bên má của anh ta cũng đỏ vô cùng!

Tiếng bạt tai đó quá vang vọng, âm thanh vang vọng trong không trung, rất nhiều người trong nhà họ Trương đều cảm thấy kinh ngạc, bầu không khí im lặng chết người!

Không ai nghĩ rằng Trần Xuân Độ lại tát vào mặt anh ta một cái như vậy!

Anh quả là liều lĩnh, có thể nói là gan to bằng trời!

Mọi ánh nhìn đều hướng về phía Trần Xuân Độ, trong lòng bọn họ vô cùng kinh ngạc! Không ai ngờ rằng Trần Xuân Độ lại ngông cuồng đến mức cho gia chủ của nhà họ Trương một cái bạt tai như thế!

Hậu quả quá nghiêm trọng, quả thật còn ghê gớm hơn cả việc đâm phải tổ ong vò vẽ!

Không khí bỗng yên ắng đến lạ!

Nghìn người có mặt ở đó đều im lặng không dám ho he gì, tất cả đỗ dồn ánh mắt về phía Trương Khải Luân!

Sắc mặt anh ta lạnh lùng chậm rãi đưa tay lên sờ vào gò má sưng tấy đỏ ửng của mình, khóe miệng co giật!

Cảm giác đau đớn như thiêu đốt nói cho bản thân anh ta biết rằng đây không phải là ảo giác, không ngờ con kiến trước mặt này lại dám tát mình!

Trương Khải Luân nhìn Trần Xuân Độ còn vẻ mặt của anh lại vô cùng thản nhiên bình tĩnh giống như một người không có bắt kì chuyện gì.

Đột nhiên khóe miệng anh ta nhếch lên một nụ cười hình vòng cung.

Anh ta đã cười, lửa giận trong lòng lập tức được nhen nhóm rồi thiêu đốt hừng hực, cảm thấy giận dữ đến nỗi bật cười!

“Bao nhiêu năm qua không có ai dám đánh tôi cả.” Trương Khải Luân bình thản nói, từng câu từng chữ đều ẩn chứa sát khí vô tận.

“Tôi đã từng cảnh cáo anh rồi, giao người ra, nếu không nơi này sẽ trở thành nhà họ Đỗ thứ hai.” Trần Xuân Độ lạnh lùng nói, sát khí hừng hực của Trương Khải Luân không hề hắn gì đến anh.

“Đây là địa bàn của tôi, anh lại ép tôi giao người ra?” Trương Khải Luân cười nham nhở, vẻ mặt dần dần trở nên dữ tợn: “Trừ khi bỏ mạng của anh lại!”

Trương Khải Luân la hét ầm ï: “Người nhà họ Trương nghe lệnh!”

Anh ta vươn tay ra sờ vào gò má ửng đỏ của mình, cảm giác được sự đau nhói nóng ran rồi gào thét: “Giết!”

Soạt!

“Giết!”

“Giết!”

“Giết!”

Gần một ngàn thành viên trong gia tộc họ Trương giương kiếm lên, tiếng hét chém giết hợp thành một luồng sức mạnh vụt lên trên không trung khiến người ta cảm thấy kinh ngạc chắn động, dường như có thể rung chuyển cả bầu trời!

Không trung rung lắc điên cuồng, gần một ngàn người nhà họ Trương nhất định là một thế lực đáng sợ, bọn họ không sợ chết chính là một lực lượng ghê gớm!

Một biển người đen kịt đông đúc, đó là đại dương vô cùng vô tận, gợn lên sát khí lạnh lẽo và tiếng gào thét chắn động đất trời hướng về phía Trần Xuân Độ!

Mặt đất đang rung chuyển, như thể có một trận động đất đang xảy ra!

Trần Xuân Độ đứng yên tại chỗ vẻ mặt bình thản và trong lòng không có một chút gợn sóng nào đối mặt với sự tấn công của rất nhiều người nhà họ Trương.

Đang đứng ở đâu cũng thẳng người, dáng vẻ ngạo nghễ cứng cỏi, chuẩn bị dùng thân thể của mình để trấn áp biển người kia!

“Anh tưởng rằng nhà họ Trương giống nhà họ Đỗ hay sao? Anh sẽ biết đây là trần áp, một cuộc trấn áp không phải lăn tăn gì hết!” Trương Khải Luân bật cười nham hiểm, vẻ mặt lạnh lùng và mỉa mai nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ.

Anh liếc nhìn Trương Khải Luân, vẻ mặt lạnh lùng như băng ẩn dưới lớp mặt nạ.

Đây là cuộc chiến chỉ thuộc về anh mà thôi!

CHƯƠNG 357: ĐƯA SÚNG ĐÂY!

“Từ nhỏ đến lớn, chỉ có tôi mới có quyền quyết định sinh tử, chưa có ai dám tát tôi, anh là người đầu tiên đấy.” Trương Khải Luân nhìn Trần Xuân Độ, vẻ mặt dần dần trở nên bình thản hơn, nhưng trong ánh mắt lại toát ra sự lạnh lùng độc ác.

“Vi vậy tôi sẽ khiến cho anh chết theo cách thật đặc biệt, bị đao kiếm chém chết… gân tay gân chân đứt thành từng đoạn, tôi sẽ khiến cho anh phải ghi nhớ cả đời rằng cái giá của việc chọc giận tôi là gì.”

Trương Khải Luân nói chậm rãi từng câu từng chữ một, đầy sát khí lạnh lùng và sâu cay.

Vẻ mặt của Trần Xuân Độ rất bình thản, cho dù giọng điệu của Trương Khải Luân chắc nịch, anh cũng không hề hoài nghỉ rằng mình sẽ thất bại!

Khi Trương Khải Luân vừa dứt lời thì biển người đen kịt do người nhà họ Trương tụ tập lại từ từ tiến đến gần và lao vào như điên loạn!

Tiếng kêu gào chắn động đắt trời, không trung rung chuyền và một luồng sát khí lạnh lẽo bao phủ khắp xung quanhl Đó là do hàng nghìn người hung dữ hình thành, đây là lòng quyết tâm giết chết người của họ!

Bọn họ sẽ không ra nông nỗi như nhà họ Đỗ mà phải lấy lại thể diện cho gia chủ của mình. Người mặc áo dài đỏ này đã làm nhục nhà họ Trương tuyệt đối không thể để anh ta sống sót rời khỏi nơi đây được!

Trần Xuân Độ đứng yên tại chỗ, mà đám đông đen kịt kia đang tiến đến gần! Thật gần!

“Giết!”

Đám đông đó đang phát ra tiếng gầm thét đáng sợ chói tai! Biển người mênh mông giống như một làn sóng kinh hoàng, dường như muốn nhắn chìm và nuốt chửng bóng dáng cô độc của Trần Xuân Đội!

Đây là cách thức giết người đẫm máu của nhà họ Trương! Đây chỉ là chỉ trưởng của dòng tộc thôi … mà không ngờ số lượng đã phát triển lên tới hàng nghìn người … Nếu tính thêm cả chỉ thứ nữa thì toàn bộ gia tộc sẽ là một đội quân lớn bắt khả chiến bại!

Dưới lớp mặt nạ, sắc mặt của Trần Xuân Độ lạnh lùng như băng, đến lúc này nhà họ Trương mới lộ ra bộ mặt gớm ghiếc! Bấy giờ anh mới nhận ra rằng nhà họ Trương luôn khiêm tốn âm thầm hành động là để che giấu sức mạnh trong mấy chục năm qual Bầu trời của thành phố T đã thay đổi từ lâu rồi … Nhà họ Trương đã âm thầm tích lũy một lực lượng hùng hậu như vậy là muốn mưu phản ư?

Trần Xuân Độ không biết chính xác rốt cuộc thì họ muốn làm gì, nhưng biển người mênh mông này khiến anh lập tức nhận ra rằng quả nhiên dòng họ này không hề trong sạch và có thể tích lũy nhiều sức mạnh như vậy mà thần không biết quỷ không hay thì e rằng đã làm không ít những chuyện đen tối!

Trần Xuân Độ đứng thẳng người tại đó, dưới ánh nắng mặt trời chiều rọi, bóng dáng của anh cô độc mà kiên định! Anh sẽ không lùi nửa bước!

Khi đại dương đen kịt kia ào tới gần, ánh mắt của Trần Xuân Độ khẽ nheo lại, một sự lạnh lùng chết chóc đột nhiên xuất hiện!

“Đây là lựa chọn của các người… Nếu đã không phục tùng thì chỉ có kết cục này mà thôi!” Trần Xuân Độ đột nhiên di chuyển, bước một chân lên phía trước, tốc độ rất chậm… Nhưng mặt đắt lại không ngừng nứt ra, những dấu vết như mạng nhện trông vô cùng kinh hoàng…

Cách biệt thự nhà họ Trương không xa, một số người đi đường nghe thấy tiếng gầm thét chói tai khiến họ bị chấn động mặt mày tái mét vắt chân lên cổ bỏ chạy tán loạn!

Bởi vì họ biết rằng trong tất cả các khu vực xung quanh đây, hầu hết sản nghiệp đều thuộc về nhà họ Trương!

Một số người qua đường táo bạo thì chỉ liếc nhìn vào bên trong một cái là hai chân mềm nhữn ra và toàn thân run rẩy!

Rồi sau đó Trần Xuân Độ một mình lao về phía biển người mênh mồng kia!

Từ xa, Trương Khải Luân nhìn thấy cảnh tượng này, khóe miệng hơi nhếch lên nhìn anh, nở nụ cười lạnh lùng khinh rẻ.

Một người đối đầu với một ngàn người, đúng là tự tìm chỗ chết, con thiêu thân vào vào đống lửa không có ngày trở về!

Khi nhìn thấy cảnh tượng này, Trương Khải Luân dường như đã nhìn thấy cái kết của anh!

“Bịch!”

Trần Xuân Độ đá chân, cơ bắp ở chân căng cứng lên, gân xanh nổi rần rần!

Ngay sau đó, Trần Xuân Độ nhanh chóng nhảy lên không trung! Tăng tốc lao vút lên nhanh như chớp!

Trên mặt đất xuất hiện một cái hố khổng lồ, một vết nứt tiêu điều!

“Chết đi!”

Sắc mặt của Trần Xuân Độ lóe lên một tia lạnh lùng, gào thét rồi rút ra con dao găm Long Nha!

Rất nhiều thành viên nhà họ Trương ngẩng đầu lên và nhìn thấy trên bầu trời có một bóng người như thể đang che ánh mặt trời thiêu đốt vậy!

Cái hình bóng đen kịt đó dường như đã thay thế mặt trời!

Ngay sau đó, Trần Xuân Độ nắm ánh đen lại trong tay rồi từ trên không trung lao xuống vun vút!

Tốc độ càng ngày càng nhanh, làn da cọ xát với không khí càng lúc càng nóng, biến anh trở thành một ngôi sao băng hình người, lao vào biển người mênh mông kia!

“Bùm… soạt!”

Một tiếng rền vang thấu trời, mặt đất núi non đều rung chuyển! Thân thể hơi gầy gò của Trần Xuân Độ trong nháy mắt bị đám đông này nuốt chửng!

Nhưng giây tiếp theo …lại xảy ra chuyện lạ!

Một tiếng gầm chói tai đột nhiên vang vọng, chắn động hư không!

Ngay sau đó, mặt đất điên cuồng rung chắn, mặt đất nứt toác, vết nứt nhanh chóng lan ra, tựa như dưới mặt đất đang có một con mãnh thú đáng sợ cào xé vậy!

Đột nhiên, một luồng ánh sáng vàng sẫm tối nhanh chóng lóe lên trên không trung!

Luồng sáng đen đó đi đến đâu là máu tanh bắn tung tóe khắp nơi!

“Bịch!”

Từng bóng người bay ngang ra, muốn quét khắp xung quanh giống như những viên đạn pháo!

Ngay tức thì làn sóng khủng khiếp màu đen đột nhiên ngưng trệ, xung quanh Trần Xuân Độ chớp mắt đã trống rỗng!

Và một tiếng rồng gầm vang vọng trong khoảng không, như thể thật sự có một con rồng đang xuất hiện ở trên đời và gầm lên!

“Xi xì Một người trong nhà họ Trương dừng bước lại, lồng ngực của anh ta lập tức rách ra một mảng thật to, một tia máu đỏ tươi bắn ra, một tia sáng vàng sẫm xuyên qua sau lưng!

Ở phía xa xa kia, Trương Khải Luân nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt hơi trầm xuống, sâu thẳm không thấy đáy.

Sự xuất hiện của tiếng rồng gầm đó khiến sắc mặt của anh ta hơi thay đổi nhẹ, rồi lại nhanh chóng khôi phục lại sự bình thản hững hờ lúc nấy.

Luồng sáng đen mang theo sát khí lạnh lùng kia sau khi quét qua một vòng thì nhẹ nhàng quay về trong tay Trần Xuân Độ.

Anh đưa tay ra đỡ lấy rồi nhìn từng người nhà họ Trương xông tới với ánh mắt máu lạnh man rợ, đột nhiên cả người của anh vụt lên và xuất hiện từng tàn ảnh!

“Soạt soạt soạt!”

“Phù phù phù!”

Trần Xuân Độ đang cầm một con dao găm, tất cả những người của nhà họ Trương hừng hực tiến đến gần anh đều lần lượt bị đâm chết, thân thể không ngừng rơi xuống vũng máu!

Đây quả thực là một trận chiến đàn áp, một trận chiến không thể bàn cãi trong mắt Trương Khải Luân và tất cả mọi người lại bị đảo ngược tình thế ngay lập tức!

Nó đã trở thành một cuộc thảm sát điên rồ và đẫm máu!

Trần Xuân Độ ở trong sự đẫm máu kinh hoàng, những tiếng gào thét thảm thiết và tiếng hét giết người đan xen vào nhau vang lên, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn!

“Thật sự … đã xuất hiện rồi!”

Trương Hồng Lương nhìn thấy cảnh tượng này thì sắc mặt tái nhọt, thân thể run lầy bảy, hai chân co quắp lại, ngây người ra nhìn Trần Xuân Độ mà tim đập loạn xạ!

Nhà họ Trương cũng bị người đàn ông này tàn sát!

Anh lại một lần nữa tạo nên bi kịch đẫm máu như ở nhà họ Đỗ! Anh đang tàn sát điên cuồng!

Mà tất cả những điều này đều là do mình! Sống lưng ông ta lạnh toát, trên trán lắm tắm mò hôi, trong lòng ông ta biết rõ rằng đợi sau khi xong xuôi mọi chuyện, Trần Xuân Độ nhất định sẽ lấy mạng ông ta!

Nghĩ vậy, ông ta không còn do dự nữa, run rầy chậm rãi xoay người đi dự định sẽ lập tức rời khỏi vùng đất thị phi này càng xa càng tốt, trốn khỏi nước C và đặt chân tới nước ngoài!

“Nhà họ Trương vì ông nên mới ra nông nỗi này, muốn chạy, nghĩ mình chạy thoát được không?” Đúng lúc này, phía sau lưng Trương Hồng Lương vang lên một giọng nói lạnh lùng hững hờ.

ông ta quay người lại nhìn Trương Khải Luân, run rầy giải thích: “Gia chủ… tôi cũng không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như vậy…”

“Lúc đầu ông nói ba hoa chích chòe thật là dễ nghe, nên tôi mới cho phép ông cỗ xúy nhà họ Đỗ. Bây giờ xảy ra chuyện lại muốn ném mớ hỗn độn này cho tôi giải quyết?” Trương Khải Luân nhìn ông ta, nụ cười mang theo sự khinh bỉ.

Nhưng khi Trương Hồng Lương ngẩng đầu lên thì lại nhìn thấy một người nhà họ Trương trông vô cùng sợ hãi mặt mày tái mét, quay người chạy thục mạng về phía ông ta!

Đột nhiên… Trương Khải Luân tiến tới một bước, thân hình vụt lên một cái rồi đột nhiên xuất hiện trước mặt người kial Bước chân của người nhà họ Trương kia dừng lại, còn Trương Khải Luân đột nhiên dùng lòng bàn tay vỗ mạnh ngực ông ta!

“BụpP Người đó bắn bay ra ngoài như một viên đạn, lộn ngược nằm trên mặt đất, chết không nhắm mắt!

Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh, con ngươi của Trương Hồng Lương co rúm lại, Trương Khải Luân từ từ thu nắm bàn tay lại, liếc nhìn những người nhà họ Trương vẻ mặt kinh ngạc muốn chạy trốn còn lại rồi chậm rãi nói: “Kẻ trốn thoát, phải giết không tha!”

Không gian chết lặng! Người đứng đầu nhà họ Trương tự tay giết những người trong gia tộc!

Trương Khải Luân ngẩng đầu nhìn Trần Xuân Độ đang giết chóc, đôi mắt sâu thẳm như bầu trời sao không ngừng lóe sáng lên. Đột nhiên anh ta tiến lên xông về phía Trần Xuân Độ và hét lớn: “Loài giun dế này! Nộp mạng ra đây! Chết đi!”

Trái tim của Trương Hồng Lương run lên, ông ta mơ hồ không hiểu vì sao vừa rồi gia chủ nhà họ Trương không ra tay mà bây giờ lại đột ngột thay đổi như vậy!

Nhưng sau khi ông ta liếc nhìn thì vẻ mặt trở nên nghiêm trọng, đôi mắt co rúm lại!

Xác chết tràn ngập khắp mặt đất, những thành viên nhà họ Trương đã chết này sắp chất thành núi rồi!

Còn Trần Xuân Độ thì đang đứng trên ngọn núi đó, dưới lớp mặt nạ gớm ghiếc vô cảm kia là ánh mắt lạnh như băng!

Cảnh tượng lúc này là một màu đỏ tươi của máu… Trần Xuân Độ dường như đã biến thành thần chết, sát khí ngút trời vô cùng đáng sợ!

Chưa được bao lâu mà người nhà họ Trương ở trước mặt Trần Xuân Độ không chịu nổi một đòn!

Trương Khải Luân bắt ngờ chộp lấy một con đao bầu trên mặt đất lên và lao về phía anh!

Sắc mặt lạnh lùng, trong mắt lóe lên lửa hận thù lạnh như băng… Cuối cùng anh ta đã nổi giận, trong chốc lát mà có biết bao nhiêu xác chết như vậy, đây chính là sự chế nhạo tàn nhẫn nhất dành cho anh ta!

CHƯƠNG 358: QUỲ XUỐNG!

“Đồ thấp hèn! Hôm nay anh nhất định sẽ phải trả giá ở đây!” Tốc độ của Trương Khải Luân càng ngày càng nhanh, điên cuồng lao về phía Trần Xuân Độ! Con đao bầu trên tay chém nhanh vun vút, chém ngang dọc trong không trung!

Ở dưới lớp mặt nạ, sắc mặt của Trần Xuân Độ vô cùng lạnh lùng và nói: “Bao che cho kẻ có tội thì cũng có tội!”

Ngay khi Trần Xuân Độ vừa dứt lời thì một luồng sáng đen vàng sẫm vọt ra từ tay phải của anh và lao thẳng đến chặn con đao bầu trong tay Trương Khải Luân!

Đao bầu nhanh như chớp, cánh tay cầm đao của Trương Khải Luân nổi hết gân xanh, nhìn thấy đầu Trần Xuân Độ như sắp bị chặt đứt chỉ còn không đến hai giây nữa thôi!

Vẻ mặt Trần Xuân Độ lạnh như băng, lạnh lùng liếc nhìn thanh đao kia, ánh mắt trầm xuống, đột nhiên anh nắm chặt tay lại tắn công thanh đao!

Khi Trương Khải Luân nhìn thấy hành động này của anh, vẻ mặt nghiêm nghị, sau đó lại lộ ra vẻ châm chọc chế nhạo: “Ngây thơ ngông cuồng!”

Khi Trương Khải Luân vừa dứt lời, đồng tử của anh ta đột nhiên co rút lại và một luồng sáng dữ dội phát ral *A—” Trương Khải Luân hét lớn lên, cánh tay đột nhiên dùng lực, thanh đao đột nhiên rơi xuống nhanh như chớp!

Ngay tức thì, ngay khi thanh đao của Trương Khải Luân lao tới và chuẩn bị cắt đứt cổ anh thi… Đột nhiên, một vằng sáng màu vàng sẫm đột nhiên đập vào thân nó, sức tấn công cực lớn khiến thanh đao trong tay anh ta bỗng nhiên đứng im, mà Trần Xuân Độ lại nắm chặt bàn tay đắm mạnh vào trước ngực của anh ta!

Trương Khải Luân trợn tròn mắt, lúc này mới nhận ra mình đã trúng kế của Trần Xuân Độ!

Ngay từ đầu, anh đã không muốn dùng nắm đấm của mình để đỡ mà đây chỉ là chiêu tung hỏa mù!

Trong lòng anh ta run lên, muốn chạy trốn nhưng đã quá muộn rồi! Tốc độ của Trần Xuân Độ quá nhanh gần như bằng với sắm chớp!

“AI” Trần Xuân Độ hét lên ầm ï và tung một cú đắm!

Bầu không khí rung chuyền mạnh, có thể nhìn thấy sự biến dạng bằng mắt thường!

“Khu, khụ, khụ …” Trương Khải Luân ho mạnh ra máu, anh ta không hề có sự chuẩn bị trước cú đấm của Trần Xuân Độ nên không thể chịu nổi lực đánh đáng sợ này, thân thể đã bị cú đắm cực kì mạnh của anh đấm bay ra ngoài như cánh diều đứt dây.

Trương Khải Luân bay ra ngoài khoảng hơn 30 mét trước khi rơi xuống đắt, toàn thân run rẩy mắt kiểm soát, nhưng dù vậy, anh ta cũng không dùng cơ thể để làm suy giảm sức mạnh khủng khiếp từ cú đắm vừa rồi của Trần Xuân Đội!

“Gia chủ!” Mọi người trong nhà họ Trương vội vàng lao tới đỡ Trương Khải Luân dậy.

Anh ta bước từng bước về phía Trần Xuân Độ, không ngừng ho ra máu và cơ thể run lên, khiến ai nhìn thấy cũng kinh hoàng!

Không ngờ người đứng đầu gia tộc bắt bại như chiến thần trong lòng họ lại thua người đang đứng trước mặt này!

Vị trí của gia chủ trong nhà họ Trương càng ngày càng trở nên thiêng liêng, ngay từ nhiều năm trước anh ta đã đánh bại các trưởng lão … Sau nhiều năm như vậy, mọi người đều tin rằng thực lực của anh ta đã đạt tới cảnh giới vô cùng khủng khiếp!

Mà bây giò đây, họ đã nhìn thấy những gì, không ngờ anh ta lại bị một cú đắm làm gục ngã! Đây là cú sốc như thế nào vậy?

“Giết chết kẻ làm hại gia chủ!” Một người nhà họ Trương đột nhiên lao về phía Trần Xuân Độ! Một thanh đao đâm thẳng vào tim của anh, tốc độ nhanh đến kinh ngạc!

Trần Xuân Độ lạnh lùng liếc nhìn người đó một cái, khiến ông ta phải dừng bước lại, trong lòng run lên!

Thứ mà ông ta nhìn thấy không phải là đôi mắt của con người, mà là đôi mắt của một con mãnh thú, khiến ông ta run rẩy và sợ hãi đến cực điểm!

“Bịch!” Đôi tay của người này run lên, đột nhiên vứt thanh đao trong tay đi!

“Soạtl”

Một luồng đen nhanh chóng lướt qua mắt ông ta!

Ngay sau đó đầu của ông ta bị xuyên thủng, thân thể ngã lăn xuống đắt!

Cảnh tượng đẫm máu tanh, Trần Xuân Độ đang tàn sát dữ dội, xác chết chất thành núi máu chảy thành sông khắp nơi!

Thân hình của Trần Xuân Độ lao vút lên, tàn sát điên cuồng, biển người đen kịt không thể ngăn cản được anhI Trương Hồng Lương nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu này, hai chân mềm nhũn ra! Anh ta biết rất rõ rằng hôm nay sẽ là ngày đẫm máu và đen tối nhất của gia tộc họ Trương! Nếu gia tộc không lụy tàn thì anh ta sẽ trở thành tội đồ của cả nhà họ Trương, à không, tội đồ tiếng xấu vạn năm của gia tộc hoàng kim!

Biển người mênh mông vô cùng vô tận, làn sóng điên cuồng và kinh hoàng đang trào dâng về phía Trần Xuân Độ dường như đã biến thành một con rồng đẫm máu và thảm sát động trời!

“Ác quỷ hãy chết đi!” Một thành viên nhà họ Trương vung thanh kiếm dài lao về phía Trần Xuân Đội!

Anh chỉ thờ ơ liếc nhìn một cái, ánh mắt của anh hiện lên vẻ lạnh lùng ghê tởm, thanh kiếm này không hề khiến anh ta có cảm giác sợ hãi mà xông thẳng về phía trước!

Khi thanh kiếm cực kỳ sắc bén chuẩn bị đâm vào người của Trần Xuân Độ, đột nhiên anh vụt lên rồi kẹp cánh tay lại!

Thanh kiếm sắc bén đó đã bị cánh tay của Trần Xuân Độ kẹp chặt lại! Người đó lộ ra vẻ kinh ngạc, ông ta muốn rút lại nhưng lại nhận ra anh kẹp quá chặt nên không thể nhúc nhích được, rút ra cũng không được!

Người nhà họ Trương trợn tròn đôi mắt, nhưng nắm đắm của Trần Xuân Độ vẫn lao tới với sức mạnh kinh người!

Một biển người đông nghẹt chen chúc nhau chỉ trong nháy mắt đã bị Trần Xuân Độ tàn sát không biết bao nhiêu người!

Đôi mắt của Trương Khải Luân đột nhiên co rúm lại, hàng trăm thành viên của nhà họ Trương đã trở thành linh hồn chết dưới lưỡi dao của Trần Xuân Đội Nhìn cảnh tượng đẫm máu này, khuôn mặt tuần tú của anh ta dần dần biến dạng!

Cơn giận trong lòng cuối cùng cũng không thể kiềm chế được nữa, anh ta đột nhiên hét lớn lên và duỗi tay ral “Đưa súng đây!”

Rất nhiều người nhà họ Trương trong lòng run lên, đồng loạt quay đầu nhìn Trương Khải Luân!

Vị gia chủ này cuối cùng cũng dùng đến vũ khí lợi hại rồi?

“Gia chủ, không thể đâu!”

Đúng lúc này, Trương Hồng Lương chạy xồng xộc đền trước mặt Trương Khải Luân để thuyết phục anh ta.

“Vũ khí này … nước C nghiêm cắm sử dụng… Trừ phi nhà họ Trương bị đẩy đến bước đường cùng …

Nếu dùng súng giết chết anh ta thì cũng khó tránh khỏi bị Yên Kinh điều tra!”

Ông ta run rầy nói.

Trương Khải Luân lạnh lùng liếc nhìn một cái, từng câu từng chữ đều chứa đựng sát khí lạnh lùng: “Vậy tức là, cứ để mặc cho anh ta sỉ nhục tôi như thế nào cũng được?”

“Gia chủ… Chẳng qua chỉ là một tên hề nhảy nhót mà thôi, dùng súng đạn giết hắn ta tuy có thể xoa dịu tâm trạng của anh nhưng cả gia tộc họ Trương sẽ tàn lụy!” Trương Hồng Lương nói.

Trương Khải Luân nhìn chằm chằm ông ta một lúc lâu, gật đầu và nói: “Hiếm khi ông làm điều đúng đắn cho nhà họ Trương…”

Sắc mặt ông ta vui vẻ, nhưng ngay lập tức sắc mặt của Trương Khải Luân bỗng trở nên lạnh lùng, trong đôi mắt lóe lên sự tàn bạo độc ác dữ tợn và nghiêm giọng nói: “Nhưng tôi muốn làm gì không cần ông phải dạy!”

Soạt!

Không biết từ lúc nào anh ta đã nhặt một thanh đao dài lên rồi chặt đứt lìa cánh tay phải của Trương Hồng Lương!

ông ta trợn tròn mắt, không thể ngờ rằng Trương Khải Luân sẽ chặt đứt tay của mình!

Một cơn đau dữ dội ập đến, Trương Hồng Lương kêu lên một tiếng rồi quỳ rạp xuống.

Lúc này, anh ta nhìn thấy Trần Xuân Độ bị biển người mênh mông đông nghịt bao vây ở đằng xa xa đang lạnh lùng nhìn mình, trong ánh mắt tràn đầy sự giễu cọtt “Giết cho tôi!” Trương Khải Luân lạnh lùng hét ầm lên, khoảng không rung chuyển và méo mó bởi tiếng hét này!

Anh ta bất ngờ rút súng ra và bắn điên cuồng vào Trần Xuân Độ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.